Chương 22: (Vô Đề)

Khi Hứa Gia mở mắt ra, màn đêm đã buông xuống ngoài cửa sổ. Cô đã ngủ thẳng đến mười giờ tối.

Cô thoải mái vươn vai, cảm giác mệt mỏi và bực bội hoàn toàn tan biến.

Chống tay lên giường, ánh mắt cô lướt qua bàn ghế dùng để học phụ đạo buổi chiều. Chỗ đó giờ đã trống trơn, ngay cả chiếc cặp sách của nam sinh kia cũng không còn treo ở đó nữa. Nói cho cùng, cô có thể ngủ ngon như vậy, phần nhiều là nhờ cậu ấy.

Hứa Gia cúi mắt, khóe môi khẽ cong.

Cô bước tới bảng điều khiển bên cạnh cửa, nhập mật mã, sau đó tay nắm cửa tự động xoay. Cô đẩy cửa bước ra ngoài.

Hứa Gia đứng trong hành lang, lần đầu tiên cảm thấy không khí trong căn nhà này có thể thoáng đãng đến vậy.

Cô đi đến cạnh lan can, chống hai tay lên mép, từ đây có thể nhìn bao quát toàn bộ phòng khách dưới tầng một.

Đèn dưới lầu đã được bật lên, ánh sáng rực rỡ từ chiếc đèn chùm pha lê chiếu xuống mặt sàn gạch men sáng bóng, khiến căn phòng trở nên rực rỡ lạ thường.

Vì thế, cô không hề bất ngờ khi dễ dàng tìm thấy cậu ấy ——

Cậu ngồi trên chiếc sofa đối diện cô, nhắm mắt, đôi mày hơi nhíu lại, trông có vẻ mệt mỏi.

Hứa Gia giơ hai tay lên, khép một mắt, tạo thành khung chụp ảnh bằng ngón tay, bao trọn hình ảnh của cậu trong đó.

Nếu đây là một bức tranh, cô nghĩ, thì nó nên được treo lên tường.

Chu Tư Lễ.

Cô gọi tên cậu.

Người kia không có phản ứng gì, không hề nhúc nhích.

Hứa Gia không chút dao động, giữ nguyên ánh mắt, tay vịn vào lan can, chậm rãi bước xuống cầu thang. Trên đường đi, cô vô tình đá phải cuốn sổ vẽ nằm trên mặt đất, chỉ liếc nhìn một cái rồi bước qua, không hề có chút xấu hổ hay lo sợ bị phát hiện.

Tóc mái của cậu hơi rũ xuống, che khuất một phần chân mày và đôi mắt, trông rất ngoan ngoãn.

Hứa Gia hơi cúi người xuống, định vén tóc mái cậu sang một bên. Đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào thì đột nhiên…

Người đang nằm trên sofa bất ngờ mở mắt.

Cậu dường như đã dự đoán trước điều này, nhanh như chớp đưa tay nắm chặt cổ tay cô, kéo cô ngã lên sofa.

Một cơn choáng váng ập đến, lưng của Hứa Gia đập mạnh xuống sofa, mái tóc xõa tung trên chiếc đệm da mềm mại và sang trọng. Bóng dáng của cậu ngay sau đó bao trùm lấy cô.

Dù mọi chuyện xảy ra đột ngột như vậy, nhưng từ đầu đến cuối, Hứa Gia vẫn hoàn toàn bình tĩnh, trong mắt chẳng gợn chút cảm xúc nào. Trái lại, sự phẫn nộ trong ánh mắt của Chu Tư Lễ lại hiện lên rõ rệt, tạo thành sự đối lập hoàn toàn.

Cậu cúi đầu xuống, tấm lưng hơi cong, bàn tay chống lên thành sofa cạnh cô, nắm chặt đến mức khớp xương trắng bệch. Tư thế của hai người lúc này hoàn toàn trái ngược so với buổi tối hôm đó.

Gió đêm lùa qua khe cửa sổ, làm mấy sợi tóc của cậu khẽ lay động. Đôi mắt đen của cậu tĩnh lặng như một hồ sâu dưới ánh trăng, hơi thở có phần gấp gáp.

"… Cậu đúng là đồ lừa đảo."

Cô nói muốn tập vẽ phác họa, cậu đã tự nguyện làm người mẫu suốt sáu buổi học, ngồi yên bất động trong phòng dụng cụ không có máy lạnh, để mặc thời gian trôi qua.

Cô nói sẽ dùng nó làm quà tặng cho cậu, khiến cậu từng mong mỏi được nhanh chóng đến cuối tháng Sáu.

Chẳng trách khi đó cô thường xuyên mỉm cười với cậu.

Bởi vì trên đời này, không ai ngốc nghếch hơn cậu ——

Kỳ vọng vào một món quà vốn không hề tồn tại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!