Khi Chu Tư Lễ quay lại hội trường, chương trình biểu diễn đã đến tiết mục thứ tám. Vị trí của lớp 12/1 nằm ở hai hàng giữa, hơi lệch về bên trái. Cậu đi vào từ cửa sau, mãi mới tìm được chỗ ngồi của Hứa Quân Xương và Trình Dã.
Trên sân khấu, các học sinh đang say sưa trình diễn. Đèn sân khấu rực rỡ, không ngừng chớp tắt. Hứa Quân Xương bị ai đó vỗ nhẹ lên vai, quay đầu lại thì thấy là Chu Tư Lễ. Cậu ta nhanh chóng nuốt miếng bánh khoai tây, hạ giọng nói:
"Cậu làm gì mà giờ mới tới vậy? Chương trình sắp kết thúc rồi."
Chu Tư Lễ thấy bên cạnh họ có chừa sẵn một chỗ trống dành cho mình, bèn đáp:
"Bị mấy chuyện làm chậm trễ."
Đi qua lối đi chật hẹp, cậu cuối cùng cũng ngồi xuống. Trình Dã đưa cho cậu một cốc trà sữa:
"Đá tan hết rồi, cậu tạm uống đỡ đi."
Chu Tư Lễ đón lấy, nước trên thành cốc chảy xuống, thấm ướt lòng bàn tay. Cậu không thích mấy thứ nước ngọt này, bèn hỏi:
Có Coca không?
"Cậu đến trễ quá, Coca chỉ mua vài chai, bị người ta lấy hết rồi." Hứa Quân Xương vừa trả lời qua loa, vừa dán mắt lên sân khấu, nói xong còn lôi trong cặp ra một ít đồ ăn vặt nhét vào lòng cậu.
Chu Tư Lễ đổi tư thế thoải mái hơn, tựa vào lưng ghế, cắn ống hút uống mấy ngụm, cuối cùng nhíu mày, để cốc trà ra xa.
Tiết mục kết thúc, học sinh xung quanh đều vỗ tay reo hò, không khí tại hiện trường vô cùng sôi động. Đèn trên sân khấu sáng rực, chiếu sáng toàn bộ hội trường.
Ngay sau đó, một tin tức từ hàng ghế đầu truyền đến:
"Thầy nói, sau khi đêm hội kết thúc, cả lớp chúng ta sẽ lên sân khấu chụp ảnh tập thể để làm kỷ niệm!"
Mọi người đồng thanh hưởng ứng:
Được đấy!
Khung cảnh trước mắt bỗng chốc giống như một thước phim được tua nhanh, phủ lên một lớp mờ ảo. Những khung hình liên tục lướt qua, bóng người chen chúc di chuyển.
Giữa khung cảnh nhốn nháo và hỗn loạn ấy, Chu Tư Lễ bị kéo lên hàng đầu để cầm tấm bằng khen. Tiếng nói cười náo nhiệt vẫn không ngừng văng vẳng bên tai.
Thầy giáo đứng ở phía trước, hướng dẫn vị trí đứng cho từng người, rồi giơ máy ảnh lên, cười hỏi:
"Có muốn làm động tác"chiếc cằmkhông nào?
Chu Tư Lễ khẽ mím môi cười nhạt, nâng cao tấm bằng khen trong tay.
Cho đến khi tiếng tách của máy ảnh vang lên, mấy học sinh bên cạnh ùa lên xem ảnh chụp. Lúc đó, Chu Tư Lễ mới bừng tỉnh, cảm giác như thời gian vừa mới khôi phục về nhịp độ bình thường. Cậu quay đầu lại, giữa đám người trên sân khấu không hề thấy bóng dáng của cô.
Không ai để ý đến sự vắng mặt của cô, cũng chẳng ai quan tâm cô đã đi đâu.
Giữa bầu không khí sôi nổi như thế, trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh cô đơn độc đi trên con đường dài ngoài cổng trường —
Đôi giày vải giẫm lên ánh trăng rơi vãi trên mặt đất, cơn gió đêm cuốn theo những lọn tóc mềm mại trước vai. Mái tóc lòa xòa lướt qua gọng kính đen lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng yếu ớt, rồi bóng dáng cô dần bị màn đêm nuốt chửng.
"Anh Tư Lễ, muộn thế này rồi mà anh vẫn chưa về à?"
Chu Tư Lễ bừng tỉnh, hàng mi đen nhánh cụp xuống. Là Tô Xán Y nắm lấy quai cặp, đứng trước mặt cậu. Cậu không biết từ lúc nào mình đã đứng dưới tầng trệt của tòa nhà dạy học.
"Chỉ có một bài tập thôi, tiện thể làm nốt trong lớp."
"Lên lớp 12 rồi mà thầy cô vẫn còn giao bài tập ư? Em tưởng là mọi người tự học là chính chứ." Đôi mắt linh động của Tô Xán Y lóe lên một tia tinh nghịch.
"Cũng phát mấy tờ đề, nhưng không bắt buộc phải nộp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!