Hứa Gia chống tay lên mép bàn, lạnh lùng nhìn cậu xoay người khép cửa lại, sau đó kéo ghế trước bàn trang điểm ngồi xuống, đặt bó hoa lên bàn, rồi cầm túi đựng đồng phục bước vào một phòng thay đồ.
Thay đồ xong, cậu mới ngả người tựa vào lưng ghế, hai chân duỗi ra, ngồi theo một tư thế rất tùy ý.
Ánh đèn ấm áp trong phòng thay đồ phủ lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của cậu, những sợi tóc đen mềm mại rủ xuống gáy. Cậu vẫn luôn cố ý quay đầu đi chỗ khác, thà nhìn vào những vật dụng trong phòng còn hơn là nhìn về phía Hứa Gia.
Trong lòng cô khẽ cười lạnh, cô còn chưa nổi giận, cậu tức cái gì chứ?
"Hứa Gia, làm ơn đừng đùa kiểu đó nữa."
Đã dùng đến từ làm ơn rồi cơ đấy.
Nụ cười trên môi cô khựng lại, đường cong dần thẳng ra:
Ý cậu là gì?
Cậu quay đầu, mím môi không trả lời.
Lưỡi dao lạnh băng bất ngờ chạm vào vành tai cậu, khiến cả người cậu khẽ run lên.
Những phản ứng nhỏ bé ấy không thoát khỏi ánh mắt của Hứa Gia.
Cô bỗng nhiên ngộ ra, cúi người cười khẽ:
"Hóa ra cậu nói là chuyện này à? Đừng căng thẳng thế, lần trước là tôi lỡ tay, không phải cố ý đâu."
Nói xong, cô còn cố tình dùng lưỡi dao lướt dọc theo viền tai cậu, nếu không nhìn thấy thứ trong tay cô, người ta còn tưởng cô đang dùng bút để vẽ lên đó.
"Nhìn xem, bây giờ tay tôi rất vững, có cắt trúng cậu đâu."
Chu Tư Lễ không chịu nổi kiểu trêu chọc này, tai cậu vốn dễ đỏ, cuối cùng không thể nhịn được nữa, đưa tay nắm chặt cổ tay cô, chấm dứt hành động khiến cậu vô cùng xấu hổ này.
Bầu không khí bỗng chốc rơi vào trạng thái bế tắc không lời.
Cậu không nói gì, nhưng Hứa Gia có thừa cách để bắt cậu mở miệng. Cô giơ chân đá vào chân ghế của Chu Tư Lễ. Chiếc ghế có trục xoay, bị cô đẩy một cái, liền chậm rãi trượt đi trên mặt sàn nhẵn bóng.
Tầm mắt cậu di chuyển theo chiếc ghế, trần nhà kiểu lưới hiện lên trong tầm nhìn, tiếp theo là ánh đèn hắt ra từ gương trang điểm sau lưng cô, chói cả mắt.
Chu Tư Lễ vẫn giữ nguyên tư thế đó, ánh mắt đen láy rơi xuống khuôn mặt cô — cô đang ngồi trên bàn trang điểm, vẻ mặt vô cảm nhìn xuống cậu.
Cả hai đều nhìn ra sự khó chịu rõ rệt trong mắt đối phương.
Người thua cuộc trước là Chu Tư Lễ. Cậu đạp chân xuống sàn, khiến chiếc ghế trượt về phía bàn trang điểm. Tiện đà, cậu kéo tay cô xuống, con dao Thụy Sĩ rơi xuống sàn, Hứa Gia buộc phải chống tay lên bàn, nửa người khẽ cúi xuống.
Cậu ngước mắt lên, lông mày thanh tú, yết hầu khẽ chuyển động:
"Hứa Gia, đừng làm quá."
"Người làm quá là cậu mới đúng."
Ánh mắt Hứa Gia lạnh băng đến cực điểm. Vừa nhìn thấy cậu, trong đầu cô lập tức hiện lên cảnh trên cầu thang lúc chạng vạng — cậu đỡ lấy Dương Nhược Triều lướt qua cô. Cô rất ít khi dao động cảm xúc, nhưng lần trên cầu thang đó tính là một lần.
"Chu Tư Lễ, cậu giỏi thật đấy. Sáng thì hứa với tôi, vậy mà mới quay đi đã lập tức chạy tới chỗ cậu ta khi thấy có chuyện. Sao hả, cậu nhiệt tình giúp người khác đến thế à? Bớt phung phí lòng tốt không đáng giá của cậu đi."
Chu Tư Lễ không nhớ mình đã hứa điều gì, nét mặt cậu không chút gợn sóng:
"Tôi chỉ nói là nghe thấy rồi."
Chơi chữ với tôi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!