Tuy nói đây là đêm hội văn nghệ dành cho học sinh lớp 12, nhưng người tham gia không chỉ có học sinh lớp 12 và nhóm giáo viên phụ trách mà ngay cả học sinh lớp 10 và lớp 11, chỉ cần là thành viên trong hội học sinh có đóng góp cho các hoạt động của trường, cũng đều có thể ngồi ở hàng ghế đầu để xem buổi biểu diễn.
Chu Tư Lễ từng giữ chức hội trưởng hội học sinh suốt một năm. Nhưng do khối lượng học tập năm lớp 12 rất nặng, vị trí hội trưởng đương nhiên đã được bàn giao cho khóa sau.
Tô Xán Y chính là người mà cậu và phó hội trưởng khi đó đã lựa chọn làm hội trưởng kế nhiệm. Cô ấy tính tình hoạt bát, cởi mở, lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết, những việc được giao khi ở bên cạnh Chu Tư Lễ hầu như chưa bao giờ xảy ra sai sót.
Khi Chu Tư Lễ cùng các bạn trong đội biểu diễn đến hội trường, Tô Xán Y đang đứng trên sân khấu, cúi đầu trao đổi với các bạn phụ trách ánh sáng để xác nhận lại quy trình.
Hứa Quân Xương nhìn quanh một lượt, thấy có không ít người đang chuẩn bị sân khấu từ sớm, lúc đầu cậu ấy còn khá thoải mái, nhưng sau khi cảm nhận được không khí trang trọng tại đây thì bắt đầu căng thẳng, bèn kéo góc áo của Chu Tư Lễ:
"Sao mà làm nghiêm túc thế này? Chẳng phải chỉ là một hoạt động thư giãn thôi à?"
Chu Tư Lễ cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Có thể là trường muốn quay lại làm tài liệu tuyển sinh."
Hội trưởng!
Tô Xán Y đứng trên sân khấu, từ xa đã bắt gặp Chu Tư Lễ giữa đám đông. Từ khi cậu lên lớp 12 và từ chức hội trưởng, thêm vào đó là các tòa nhà của các khối lớp cách xa nhau, cô ấy rất ít khi có cơ hội gặp lại cậu.
Lần này gặp lại, cô ấy vui mừng khôn xiết, trong lòng như có pháo hoa nổ tung. Nói mấy câu với bạn đứng cạnh rồi vội chạy xuống sân khấu, bước nhanh đến chỗ cậu.
Lâu rồi không gặp.
Chu Tư Lễ nhìn xung quanh, nhẹ gật đầu: Làm rất tốt.
Tô Xán Y ôm chặt tập hồ sơ, đôi mắt cong cong cười tươi:
"Cảm ơn hội trưởng đã khen!"
"Bây giờ em mới là hội trưởng, nên đổi cách xưng hô đi rồi."
Tô Xán Y ngẩn ra một chút rồi cười khẽ:
"À đúng rồi, quen miệng mất rồi. Đúng rồi, đàn anh, không phải bảy giờ mới bắt đầu sao? Sao anh đến sớm thế?"
Cô ấy nhón chân nhìn qua các bạn đứng sau cậu, thấy ai nấy đều ôm đạo cụ trong tay, lập tức hiểu ra, che miệng kinh ngạc:
"Chẳng lẽ hôm nay anh cũng sẽ lên sân khấu biểu diễn?"
Ừ… đúng vậy.
"Trời ơi, vậy em phải thông báo trong nhóm để mọi người đến cổ vũ mới được!"
Chu Tư Lễ có chút khó xử, xua tay:
"Chỉ là vai phụ thôi, đừng để mọi người mất công đến xem."
Tô Xán Y nhớ đến các bạn đang bận rộn trong hậu trường, liền chỉ về phía phòng phát sóng:
"Chiêu và Thành Cương đều ở đó, đàn anh có muốn qua chào hỏi không? Lâu rồi mọi người chưa gặp anh đấy."
Mấy người cô nhắc đến đều là các đàn em mà Chu Tư Lễ từng trực tiếp tuyển chọn và dẫn dắt vào hội học sinh. Cậu cũng muốn trò chuyện với họ một chút, bèn quay lại bảo các bạn khác đi thay đồ trước, còn mình sẽ đến sau.
Lương Vân gật đầu, dẫn mọi người đi trước.
Đến trước cửa phòng thay đồ, Lương Vân cúi xuống mở chiếc thùng, bắt đầu phát trang phục biểu diễn cho từng người. Phòng thay đồ có giới hạn, mỗi lần chỉ vào được sáu người, vì thế mọi người được chia thành hai nhóm lần lượt vào trong. Sau khi nhóm đầu tiên vào, Hứa Gia mới chậm rãi bước đến.
Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi bắt đầu, cô cũng không vội vàng, từ tốn bước đến cửa phòng thay đồ. Trong thùng vẫn còn hai bộ trang phục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!