Trong các Trong các buổi tập sau đó, Chu Tư Lễ vẫn tham gia như thường lệ. Tuy có hơi gượng gạo khi diễn chung với Hứa Gia, nhưng các bạn khác trong lớp không ai nhận ra điều gì bất thường, chỉ nghĩ rằng vì sắp đến giờ biểu diễn nên căng thẳng là điều khó tránh khỏi.
Ngày thứ Hai hôm đó, ngoài việc có buổi biểu diễn văn nghệ vào buổi tối, lớp 12/1 còn chào đón một sự kiện quan trọng — Dương Nhược Triều quay lại trường.
Tòa nhà giảng dạy không có thang máy, lớp 12/1 lại ở tận tầng năm. Cậu ta chống nạng, từng bước từng bước leo từ tầng một lên tầng năm. Khi đến được cửa lớp, cậu ta đã thở hổn hển, mặt trắng bệch.
Lý Hân đã chuyển chỗ của Dương Nhược Triều lên hàng đầu, nhóm đầu tiên, ngay sát cửa ra vào. Dương Nhược Triều khó nhọc di chuyển đến chỗ mới. Lương Vân — bạn cùng bàn của cậu ta— chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi làm như không thấy, cúi đầu tiếp tục làm bài.
Những bạn khác trong lớp cũng không phải ai cũng chăm chú vào bài học. Vẫn có vài người thỉnh thoảng tò mò liếc nhìn về phía Dương Nhược Triều.
Chu Tư Lễ liếc mắt nhìn Hứa Gia, nhưng cô chỉ hờ hững lật sách, chẳng có vẻ gì là để t@m đến sự xuất hiện của Dương Nhược Triều.
Cứ như thể tình trạng hiện tại của Dương Nhược Triều chẳng liên quan gì đến cô vậy.
Sau giờ học, Dương Nhược Triều cúi xuống nhặt cây nạng dưới đất, rồi chống tay đứng dậy, một tay cầm ly nước, chuẩn bị đi lấy nước. Hành lang vốn đã không rộng rãi, có người đi qua, bị cây nạng của cậu làm vướng, suýt nữa thì ngã nhào về phía trước.
Người kia đứng thẳng dậy, bực bội nói:
"Cậu không thể để ý một chút à? Người đi đi lại lại thế này, lỡ ngã què thì cậu có chịu trách nhiệm được không?"
Dương Nhược Triều im lặng, lùi cây nạng về sau một chút.
Chu Tư Lễ đi ngang qua, đưa tay muốn lấy ly nước của cậu ta:
Để tôi làm cho.
Nhưng cậu ta không buông ra.
Dương Nhược Triều ngẩng đầu:
"Không cần, tôi tự đi được."
Thực ra cậu ta còn muốn nhân tiện đi vệ sinh. Cậu ta đã nhịn suốt hai tiết học, nhưng vì chưa thành thạo cách sử dụng nạng, mỗi bước đi đều chậm chạp và vụng về. Giờ nghỉ giữa các tiết vốn đã ngắn, lại bị chuyện vừa rồi làm mất thêm không ít thời gian.
Dương Nhược Triều không muốn lại trải qua cảnh chật vật trước ánh mắt của mọi người, nên đành ngồi xuống nhịn thêm một tiết nữa.
Chu Tư Lễ như nhìn thấu suy nghĩ của cậu ta:
Cậu muốn đi đâu?
… Nhà vệ sinh.
Chu Tư Lễ im lặng vài giây, sau đó cầm lấy ly nước của cậu ta, tay kia đỡ lấy cánh tay của Dương Nhược Triều:
Đi được chứ?
Dương Nhược Triều im lặng một lúc rồi chậm rãi nói:
Được.
Thế là Chu Tư Lễ dìu cậu ta đến cửa nhà vệ sinh. Trong lúc chờ đợi, cậu còn giúp Dương Nhược Triều đi lấy nước, sau đó lại dìu cậu ta quay về. Có người giúp đỡ, Dương Nhược Triều đi nhanh hơn được một chút.
Về đến lớp, Chu Tư Lễ đặt ly nước lên bàn của Dương Nhược Triều. Khi quay người rời đi, cậu nghe thấy một câu cảm ơn khe khẽ. cậu khựng lại một chút, rồi bước đi nhanh hơn.
Cậu biết mình không xứng đáng với lời cảm ơn đó.
Nhưng lại không hề hay biết rằng, suốt cả quá trình ấy, có một ánh mắt âm thầm dõi theo cậu.
Trước khi vào tiết học, Lý Hân đến phát phiếu kiểm tra sức khỏe của tháng trước. Mỗi người có một tờ, đặt trên bục giảng để mọi người tự lên lấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!