Chương 16: (Vô Đề)

Nói là phòng nghỉ, nhưng thực tế cách bài trí chẳng khác gì những căn phòng khác trong khách sạn.

Gạch men sáng bóng như gương phản chiếu ánh sáng và bóng đổ từ chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh. Bên cạnh chiếc bàn dài bằng gỗ đỏ là những chiếc ghế sofa bọc da thật. Bên phải căn phòng còn có một chiếc giường nhỏ và một phòng tắm.

Đứng bên cửa sổ lớn sát đất, thậm chí có thể nhìn thấy khung cảnh hoa lệ của cảng Nguyệt Loan dưới ánh đèn đêm.

Cô bước vào, đưa mắt quan sát xung qu Cậu, nhưng không thấy bóng dáng của Lương Vân, chỉ có Chu Tư Lễ.

Hứa Gia đứng trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống—

Cậu đang nằm nửa người trên tay vịn của ghế sofa, đầu gối lên cánh tay đang kho Cậu lại, mắt nhắm nghiền, mái tóc trước trán lòa xòa rối bời, hơi thở đều đặn.

Hiển nhiên là Lương Vân chưa kịp dìu cậu lên giường thì đã bị gọi ra ngoài gấp, nếu không thì cậu đã chẳng ngủ trong tư thế khó chịu như thế này.

Hứa Gia cũng không biết tại sao mình lại đứng ở đây, chỉ lặng lẽ cụp mắt, chăm chú nhìn cậu.

Ánh mắt cô không hề né tránh, cứ thế lướt qua từng đường nét trên gương mặt cậu, cho đến khi cậu hơi nhíu mày, có lẽ vì duy trì tư thế này quá lâu. Cậu nhấc người thẳng dậy, tựa lưng vào ghế sofa, đầu nghiêng sang một bên, rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Vì động tác này mà cổ áo của chiếc áo nỉ đen bị kéo lệch sang một bên, để lộ vết sẹo nhạt màu hình vòng cung trên xương quai x Cậu, dấu vết để lại sau khi vảy bong ra.

Nếu không phải vừa trông thấy, Hứa Gia đã quên mất mình từng làm chuyện quá đáng như vậy với lớp trưởng.

Cô đưa tay chạm vào vết sẹo mà mình để lại, lực không hề nhẹ. Da ở vị trí đó mỏng m Cậu, nơi đầu ngón tay lướt qua lập tức in lại một vệt đỏ nhạt.

Nhiệt độ cơ thể của Chu Tư Lễ rất cao, hoàn toàn trái ngược với sự lạnh lẽo của cô. Khi rút tay lại, cô thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm nóng bỏng của cậu vẫn lưu lại trên đầu ngón tay, nhưng nh Cậu chóng tan biến.

Nghe theo sự tò mò trong lòng, đầu ngón tay cô men theo đường xương quai x Cậu, trượt dần lên trên. Trong đáy mắt ánh lên vẻ thích thú, như thể đang vuốt v3 một con búp bê mà cô tình cờ tìm được ở đâu đó.

Ngón tay cô lướt qua chỗ yết hầu nhô lên của cậu.

Bị chạm vào, nơi đó khẽ động đậy.

… Ngứa.

Một bàn tay nóng rực và mạnh mẽ chụp lấy cổ tay cô.

Hàng lông mày và khóe mắt của Chu Tư Lễ lộ ra vẻ bơ phờ vì cơn say, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, không biết đang nói gì. Hứa Gia đang nghĩ xem khi nào cậu sẽ buông tay mình thì chợt nghe thấy cậu khẽ cười, khóe môi hơi cong lên:

"… Đừng gãi, ngứa quá. Ha ha."

Hai lúm đồng tiền hai bên má thoáng ẩn hiện.

Ngay lúc Chu Tư Lễ thả lỏng tay, sắp chìm vào giấc ngủ lần nữa, Hứa Gia đột nhiên ấn ngón tay vào vị trí lúm đồng tiền bên dưới khóe môi, bóp nhẹ cằm, ép cậu quay đầu về phía mình.

Chu Tư Lễ nhíu mày vì cơn đau, chậm rãi mở mắt, ánh mắt nhập nhèm vì chưa tỉnh hẳn. Đôi mắt mông lung của cậu dần lấy lại tiêu cự, cảnh vật trong phòng và gương mặt trước mắt cũng dần trở nên rõ ràng hơn.

Giọng nói của cô truyền đến tai cậu:

"Sao thế, không nhận ra tôi à?"

Bờ môi đỏ của cô hơi mím lại, mang theo một độ cong thoáng qua, trong ánh mắt lấp lánh vài phần trêu chọc.

Chu Tư Lễ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, phản ứng chậm chạp, đáp lại cũng chậm rãi:

"Nhận ra rồi… Là cô gái tối hôm đó."

Hứa Gia ngạc nhiên, khẽ nhướn mày. Cô nhấc nhẹ vạt váy, chậm rãi đi đến phía bên kia của ghế sofa, ngồi xuống, cách Chu Tư Lễ khoảng hai chỗ ngồi.

Xem ra, cảm giác đau đớn mới khiến ký ức khắc sâu hơn. Đêm đó cô chỉ khẽ cào cậu một chút, vậy mà đến giờ cậu vẫn nhớ rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!