Sợ rằng mọi người sẽ quên mất, vào đêm trước lễ trưởng thành, Lương Vân đã gửi thiệp mời điện tử vào nhóm lớp.
Hứa Quân Xương đang chơi game thì tin nhắn bật ra từ phía trên cùng của màn hình. Cậu ta vô tình chạm nhầm vào tin nhắn, trực tiếp mở trang thiệp mời điện tử.
Giai điệu violin du dương làm nhạc nền, trên màn hình lần lượt hiện ra từng tấm ảnh của Lương Vân, từ khi còn quấn tã cho đến tận bây giờ. Cái thiệp mời điện tử này, một khi đã mở ra thì không thể tắt cưỡng chế, thế nên Hứa Quân Xương đành phải xem hết.
Đến khi quay lại game, giao diện trò chơi đã chuyển thành màu xám.
Hứa Quân Xương ngao ngán nói:
"Không hổ là nhà giàu, tổ chức sinh nhật mà cũng cầu kỳ thế này."
Giọng nói từ tai nghe vang lên:
"Hử? Cậu đang nói gì vậy?"
Trong khi đang thao tác, Chu Tư Lễ vừa hạ được một mạng đối phương, nhân vật trong game đang trở về thành, cậu cầm lấy lon cola, ngửa đầu uống mấy ngụm.
"Cậu quên rồi à? Ngày mai là lễ trưởng thành của Lương Vân đấy. Nghe nói tiệc của nhà giàu đều là kiểu âu phục chỉnh tề, ăn mặc rất sang trọng. Cậu đã mua âu phục hay lễ phục gì chưa?"
Chu Tư Lễ nhíu mày:
"…Có cần thiết không? Nhưng nếu cậu thích, cậu cũng có thể mặc."
Cậu không mặc à?
Thôi đi.
Hứa Quân Xương cũng chẳng muốn mua riêng một bộ âu phục cho chuyện này. Nhân vật trong game vừa hồi sinh, cậu ta vừa lướt màn hình vừa nói:
"Cậu không mặc thì tôi cũng không mặc."
Sau khi trận đấu kết thúc, Chu Tư Lễ nói không chơi nữa, tiện tay ném điện thoại lên giường, rồi nằm ngửa ra, dùng mu bàn tay che mắt.
Bên phía Hứa Quân Xương mơ hồ nghe ra được giọng điệu khác thường của cậu, chưa thoát khỏi đội mà đã hỏi:
"Gần đây cậu bị làm sao vậy? Mấy ngày nay trông cậu có vẻ không có tinh thần."
…Rõ ràng lắm à?
"Rõ ràng chứ. Cậu còn tưởng là mình diễn giỏi à? Tâm trạng của cậu đều hiện hết lên mặt rồi. Nếu mà đóng phim cung đấu, tôi cảm giác cậu sẽ chuyển kiếp ngay từ tập đầu tiên đấy."
Bên kia truyền đến tiếng cười khẽ:
Nói quá rồi.
Chu Tư Lễ trở mình, thở dài nặng nề, cuối cùng cũng không kể rõ mọi chuyện, chỉ nói:
"Có lẽ gần đây học hành mệt mỏi quá, qua vài ngày nữa chắc sẽ ổn thôi."
Thực ra, cậu cũng không chắc nên xử lý tình huống hiện tại thế nào.
Hôm trước, sau giờ tan học, Chu Tư Lễ tình cờ gặp Trần Hà Ngữ, còn hỏi cô ấy xem có biết giữa Dương Nhược Triều và Hứa Gia đã từng xảy ra mâu thuẫn gì hay không. Cô ấy ấp úng mãi mới nói ra chuyện sổ vẽ của Hứa Gia bị làm bẩn.
Nhưng Dương Nhược Triều lại luôn im lặng về chuyện này.
Rất nhiều suy đoán và manh mối ẩn giấu cứ va đập trong đầu cậu: bóng lưng dưới ánh trăng, cuốn sổ vẽ, ánh mắt lảng tránh khi trả lời, sự giấu giếm của cô ấy…
Cậu đã không còn biết nên đối diện với cô thế nào nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!