Hứa Gia nhìn thấy động tác mà Chu Tư Lễ cố ý che giấu, nhưng không tỏ thái độ gì, chỉ hỏi:
"Cuốn sách đó, cậu thấy thế nào?"
Rất hay. Chu Tư Lễ đặt lại cuốn sách lên kệ: Rất thú vị.
Không ngờ lại gặp cô ở ngoài trường, còn bị bắt gặp khi đang lén nhìn cuốn sách mà người ta đã xem, Chu Tư Lễ cúi đầu, có chút ngượng ngùng:
"Cậu hôm nay cũng đến tham quan chỗ này à?"
"Tôi đến đây hàng tháng," cô khẽ gật đầu,
"Chỉ mới vào thư viện thôi, những chỗ khác thì chưa đi qua."
"Vậy đi cùng nhau nhé?"
Chu Tư Lễ cùng cô đi dạo một vòng tầng hai và ba. Mặc dù đây đều là những chỗ cậu đã đi qua trước đó, nhưng lúc ấy cậu chỉ chăm chú quan sát Chu Nguyệt và bạn của cô bé, nên chẳng hề để t@m đến những món đồ cổ tinh xảo và lâu đời ở đây.
Đột nhiên, Chu Tư Lễ quay đầu lại, vẻ mặt như vô tình:
"Lần trước quên hỏi cậu, cậu và Dương Nhược Triều vẫn ổn chứ? Tuần trước cậu ta có làm gì cậu không?"
Đầu ngón tay của Hứa Gia đang lướt nhẹ trên cửa kính thì dừng lại, sau đó cô khẽ cười:
"Không, tôi với cậu ta hầu như chẳng nói chuyện. Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?"
Chu Tư Lễ chăm chú nhìn cô, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt cô. Ngữ khí và ánh mắt của cô không giống như đang nói dối, có lẽ là do cậu đã suy nghĩ quá nhiều.
Cậu khẽ mím môi, quay ánh mắt đi chỗ khác:
"Không có gì, đột nhiên nhớ ra nên hỏi thôi."
"Nhưng mà, thực ra tôi có một chuyện luôn muốn hỏi cậu."
Chu Tư Lễ chạm nhẹ sau gáy, thành thật nói:
"Hứa Gia, cậu có chị em ruột nào không?"
Ở góc độ cậu không nhìn thấy, nụ cười trên môi cô thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ tự nhiên.
Hả?
Hứa Gia nghiêng đầu, chậm rãi bước đến gần cậu, khẽ nhón chân nhìn vào mắt cậu:
"Cậu từng gặp ai trông giống tôi à?"
Chu Tư Lễ chớp mắt, sự tiếp cận đột ngột của cô khiến cậu gần như quên mất mình định nói gì:
"Tôi… bây giờ cũng không chắc lắm…"
Chuyện có lưỡi dao kề vào cổ cậu thì cậu tuyệt đối không thể quên, nhưng khuôn mặt của cô gái đó trong ký ức lại ngày càng trở nên mờ nhạt.
Lúc đó ánh sáng rất yếu, khó mà nhìn rõ, hơn nữa đã qua một hai tuần, nên giờ cậu cũng không dám chắc nữa.
"Chỉ là thỉnh thoảng cảm thấy, cảm giác mà hai người mang lại rất giống nhau, bất kể là giọng nói, hay là…"
Cậu dựa vào ký ức mơ hồ, giơ tay ngang trước ngực, sau đó chậm rãi di chuyển tay lên, vừa vặn ngang với đỉnh đầu của Hứa Gia –
Hay là chiều cao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!