Chương 1: (Vô Đề)

Bầu trời nhạt màu ửng lên chút ánh sáng yếu ớt, gió xuân cuốn theo lớp bụi mỏng lơ lửng trong không trung. Tiếng giày thể thao ma sát với mặt sân cao su vang lên liên tục. Gió thổi tung những sợi tóc ướt mồ hôi sau tai họ, làm dịu đi phần nào cảm giác bết dính trên cơ thể.

Quả bóng rơi trúng rổ, cùng lúc đó, trận đấu kết thúc.

Lớp 12A1 đã giành chiến thắng như mong đợi. Trên khán đài vang lên tiếng reo hò phấn khích. Các đồng đội xúm lại xung quanh MVP của trận đấu – Chu Tư Lễ, tiếng cười và lời khen ngợi bao trùm lấy cậu. Thiếu niên đưa tay gãi sau gáy, khóe mắt ánh lên tia sáng, lúm đồng tiền bên môi rạng rỡ.

Hứa Quân Xương chen khỏi đám đông, khoác tay lên vai cậu:

"Quả ném ba điểm vừa rồi đỉnh thật đấy."

Các bạn khác cũng phụ họa theo, Chu Tư Lễ được khen đến mức ngại ngùng, liền xua tay ra hiệu ngừng lại. Lúc này, Hứa Quân Xương xoay người, hào hứng đề nghị:

"Tối nay đi ăn đồ nướng không? Xem như tiệc ăn mừng."

Hầu hết mọi người đều tán thành. Thật ra bọn họ đã muốn tụ tập từ lâu, chỉ là từ khi lên lớp 12, bài vở ngày càng nhiều, ai cũng bận rộn, khó sắp xếp được thời gian. Giờ cuối cùng cũng có cơ hội, sao có thể bỏ qua?

Khi mọi người đang sôi nổi bàn xem nên ăn cá nấu dưa cải hay đồ nướng, người duy nhất đứng giữa đám đông – Chu Tư Lễ giơ tay lên:

"À… Mẹ tôi tối nay nấu thịt kho, bảo tôi về sớm."

Hứa Quân Xương trợn tròn mắt:

"Về sớm á? Cậu dám nói lại lần nữa không?"

"Lần sau đi, lần sau."

Thấy cậu kiên quyết như vậy, mọi người cũng không ép nữa, chỉ nói lần sau Chu Tư Lễ nhất định phải mời bù lại. Chu Tư Lễ khoác cặp lên vai, ánh mắt trong trẻo sáng ngời:

Chắc chắn rồi.

Hứa Quân Xương xuýt xoa:

"Công nhận mẹ cậu nấu ăn ngon thật, có dịp tôi cũng muốn ăn nữa."

Tôi cũng muốn thử! – Có người hưởng ứng.

Thôi đi, Hứa Quân Xương thay Chu Tư Lễ từ chối,

"Đám này chứ ít à? Đừng nhìn người nào người nấy cao gầy, ăn vào là bụng như không đáy đấy. Đến lúc đó mẹ cậu ấy nấu mệt đến mức cái xẻng cũng tóe lửa luôn."

Có người vạch trần:

"Thôi đừng giả vờ, cậu chỉ muốn độc chiếm đồ ăn của mẹ cậu ấy thôi!"

Hứa Quân Xương cãi không lại, cuối cùng nhảy lên, đè vai thằng bạn vừa nói xuống, vừa đấm vừa nói mạnh miệng:

"Được, để tôi cho cậu nếm thử tay nghề của tôi trước!"

Giữa tiếng ồn ào, ánh mắt Chu Tư Lễ lướt qua một bóng dáng quen thuộc, âm thanh huyên náo bỗng chốc lắng xuống.

Lương Vân cầm chai nước khoáng, từng bước đi tới.

Dáng người mảnh mai, bờ vai mỏng, gương mặt xinh đẹp thu hút mọi ánh nhìn. Hứa Quân Xương buông tay ra khỏi người bạn, cười nói:

"Vậy bọn tôi đi trước đây."

Bọn họ nhanh chóng tản ra. Chu Tư Lễ quay đầu lại, thấy Lương Vân, trong phút chốc hơi ngây người.

"Vừa mới chơi bóng xong, chắc khát nước lắm rồi nhỉ." Lương Vân cười, đưa chai nước qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!