Chúng ta giật mình hồn bay phách lạc.
Từ đó về sau, Hiền Quý phi thu mình lại.
Bà ta lại bắt đầu cười với ta như trước, còn hỏi ta muốn ăn gì, rồi sai Ngự thiện phòng mang đến.
Thái tử và Nhị hoàng tử không còn đi xa nữa.
Hoàng hậu nương nương dần dần lấy lại sinh khí.
Ta cùng Lục hoàng tử học hành, mẫu phi của hắn—Thục phi nương nương, cực kỳ thích ta.
Ta có cảm giác rằng, trong hậu cung, người thật lòng đối tốt với ta nhất chính là bà ấy.
Thậm chí, ta còn thích bà hơn cả Hoàng hậu nương nương.
Nhưng Lục hoàng tử ham chơi, khiến Thục phi nương nương không khỏi lo lắng, nên ta phải giúp giám sát hắn học bài.
"Ngươi và A Thư cùng tuổi, nhưng ngươi chẳng thông minh bằng một nửa nàng."
Thục phi bực mình chọc trán hắn.
Ta mím môi cười, nói rằng ta mới thực sự là kẻ ngốc.
"Năm sau là mười ba tuổi rồi."
Thục phi lại chọc đầu Lục hoàng tử.
"Phụ hoàng ngươi khi bằng tuổi ngươi, đã đính hôn rồi."
Đính hôn?
Ta và Lục hoàng tử đồng loạt quay sang nhìn nhau, sắc mặt cùng thay đổi.
Chúng ta vẫn nghĩ mình là trẻ con, sao lại đến tuổi đính hôn rồi?
"Thái tử và Kỳ vương còn chưa đính hôn, con vội cái gì?"
Lục hoàng tử không vui.
"Đợi phụ hoàng phong hiệu cho con, con mới suy nghĩ chuyện này."
Thái tử đã mười tám tuổi, Nhị hoàng tử mười bảy tuổi, được phong làm Kỳ vương.
Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử mười sáu tuổi, phong hiệu lần lượt là Ninh vương và An vương.
Chỉ còn Ngũ hoàng tử mười bốn tuổi, Lục hoàng tử mười hai tuổi, vẫn chưa được phong vương.
Sau khi phong vương, bọn họ sẽ ra ngoài tự lập phủ đệ.
Ngũ hoàng tử suốt ngày ở thao trường, hiếm khi gặp hắn, nên bây giờ chỉ còn ta và Lục hoàng tử thường xuyên ở bên nhau.
Ta thất thần trở về nhà.
Mã ma ma thấy ta tâm sự nặng nề, lo lắng hỏi:
"Ở Điệp Thúy cung không vui sao?"
Không phải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!