Chương 8: (Vô Đề)

Tuyên tỷ tỷ ngạc nhiên:

"Vậy thì phải suy nghĩ xem đi đâu chơi mới được."

Chúng ta vừa nói vừa đi, rẽ vào một hành lang hẹp, đúng lúc gặp một nhóm nam nữ đi tới.

Lối đi rất chật, ta đứng nép sang một bên nhường đường.

Nhưng đối phương lại dừng bước, nhìn ta từ đầu đến chân.

"Tiểu cô nương này lạ quá, là con nhà ai vậy?"

Một nam nhân cao lớn cất tiếng hỏi.

Ta có chút sợ hãi, hơn nữa trên người bọn họ nồng nặc mùi rượu, có phần khó chịu.

Ta nép sau Tuyên tỷ tỷ, kéo tay nàng nói:

Chúng ta về thôi.

11

"Giống con thỏ nhỏ quá."

Bọn họ vừa cười vừa nói, tiếng cười nghe chói tai.

Ta khó chịu, kéo Tuyên tỷ tỷ quay lưng bỏ đi.

Nhưng bọn họ không chịu buông tha, lại có một nam nhân khác tiến lên chặn đường:

"Năm nay tiểu cô nương bao nhiêu tuổi rồi? Là thiên kim nhà ai? Nói ra thì chúng ta sẽ để ngươi đi."

Vô lễ!

Tuyên tỷ tỷ quát lớn, ánh mắt lạnh băng.

"Tránh đường ngay, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!"

Nam nhân kia dựa vào hành lang, dáng vẻ vênh váo.

Bên cạnh hắn, một nữ tử che miệng cười khúc khích:

"Phải đó, không khách khí thế nào đây? Các ngươi định làm gì thế tử gia?"

Thế tử?

Nhưng ta chưa từng gặp người này, hắn cũng rõ ràng không nhận ra ta.

"Tránh ra, nghe rõ chưa?"

Tuyên tỷ tỷ bắt đầu nổi giận, nhưng bọn họ vẫn chẳng hề để tâm.

Đặc biệt là vị thế tử này, bộ dáng kiêu căng ngạo mạn.

"Ở kinh thành này, chưa ai dám nói chuyện với ta như vậy."

"Ngay cả Thái tử thấy ta, cũng phải gọi một tiếng ca ca."

Ta giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!