Phụ thân ghé sát tai ta, thấp giọng nói:
"Mười phần chắc chín, Thái tử không trở về được nữa."
"Nhị điện hạ chắc chắn sẽ được phong làm Thái tử."
"Ở cạnh Hoàng hậu nương nương chẳng có lợi gì cho con cả."
"Con đã mười tuổi rồi, phải học cách suy tính cho tương lai của mình."
Hôm đó, ta cãi nhau một trận lớn với phụ thân, tức đến mức ông vung tay áo bỏ đi.
Thái tử nhất định sẽ trở về.
Nhị hoàng tử cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đoạt lấy vị trí đó.
Bọn họ sáu huynh đệ vốn thân tình sâu đậm, vậy mà những kẻ tham lam kia vì lợi ích cá nhân, lại muốn chia rẽ họ, biến họ thành kẻ đối địch.
Ngày sinh thần của ta, ta nhận được rất nhiều phần thưởng.
Khi cúi đầu sắp xếp, ta nghe thấy cửa phòng khẽ mở.
"Tỷ tỷ hôm nay vất vả rồi, tỷ nghỉ sớm đi, muội tự mình rửa mặt được." Ta không quay đầu lại, nói.
A Thư! Một giọng nam khàn khàn vang lên phía sau.
Ta giật mình quay phắt lại, lễ vật trong tay rơi đầy đất.
Thái tử…
Mắt ta lập tức đỏ hoe.
Thái tử không gầy đi nhiều, nhưng hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều, cao hơn hẳn trước kia.
Hắn bước đến, dùng ngón tay lau nước mắt cho ta, giọng nghẹn ngào:
"Đừng khóc, ta đã bình an trở về rồi."
Ta cắn mạnh vào tay mình, rất đau.
Không phải mơ.
Ta vừa khóc vừa cười.
Thái tử chọc đầu ta, cười nói:
"Muội vẫn ngốc như vậy."
Ta vui đến mức không kiềm chế được.
Đây chính là món quà sinh thần quý giá nhất mà ta từng nhận được.
Vừa khóc vừa cười, ta liên tục hỏi hắn rất nhiều chuyện.
Thái tử ở lại nửa canh giờ, ta mới biết hắn lén lút vào cung, trước tiên đến gặp ta.
"Vậy huynh mau đi gặp Hoàng hậu nương nương đi!"
Ta giục hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!