Tối đó, lúc nướng thịt, ta và Lục hoàng tử trộm uống rượu hoa quả.
Ngọt lịm, rất ngon.
Nhưng uống được mấy ngụm, mắt ta hoa lên.
"Sao, sao lại có hai Thái tử?"
Ta nghiêng đầu, chăm chú nhìn hắn:
Nhiều tay quá đi.
Sắc mặt Thái tử đen hơn than trong bếp lửa.
Tiểu Lục!
Thái tử nổi giận, gầm lên:
"Ngươi muốn bị ta treo lên đánh hả?"
Lục hoàng tử ôm chặt ta, liên tục đưa nước cho ta uống.
"Ta… ta chỉ cho nàng nếm một ngụm thôi… Ai ngờ nàng tửu lượng kém vậy!"
"Nàng là tiểu hài tử, sao có thể uống rượu?"
Thái tử giận dữ.
"Không phải lỗi của hắn."
Ta nắm tay áo Thái tử, nũng nịu cầu xin:
"Phạt ta đi, là lỗi của ta."
Nhị hoàng tử xoa đầu ta, cười nhẹ:
"Thôi đừng giận, cứ coi như là một bài học, sớm muộn gì cũng phải biết mà."
Thái tử mặt lạnh, không nói gì, nhưng vẫn đưa tay bế ngang ta lên, ôm về lều trại.
Mã ma ma và Tuyên tỷ tỷ ra đón.
Lều trại náo loạn, mọi người đều nói gì đó.
Ta mắt lim dim, nhìn những bóng người chồng chéo lên nhau, cảm thấy rất thú vị, cười suốt một lúc lâu.
Sáng hôm sau, ta chỉ nhớ những chuyện trước đó, còn lại đều quên sạch.
Tuyên tỷ tỷ nói:
"Hôm qua muội túm tay áo Thái tử, hỏi tại sao hắn ngày càng hung dữ."
Ta hoảng sợ, biết mình khó tránh khỏi bị phạt.
Quả nhiên, Thái tử phạt ta chép 50 lần tập viết.
Ta viết đến suýt gãy tay.
May sao giờ cơm trưa, Thánh thượng không thấy ta, nên giải cứu ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!