Thánh thượng cười hài lòng, còn dặn dò chúng ta trên đường đi lại phải cẩn thận.
Tuyết ngừng rơi.
Hôm sau, Thánh thượng đi tế trời cầu phúc, còn dẫn ta theo.
Ta quỳ gối thành kính, trong lòng lẩm nhẩm:
"Mau mau hết tuyết, mỗi ngày đều phải có thật nhiều nắng to!"
Điều kỳ diệu xảy ra—
Ngày thứ hai sau khi Thánh thượng cầu phúc, tuyết liền ngừng.
Dân chúng đồng loạt quỳ bái, ca tụng Hoàng đế Nhân Đức.
Tối hôm ấy, Thánh thượng triệu ta cùng dùng bữa, cười nói:
"Trẫm cũng nhờ hưởng phúc của ngươi rồi."
Người ban cho ta rất nhiều đồ chơi thú vị, còn hỏi ta:
"Có muốn về thăm nhà không?"
Ta không muốn về.
Từ sau khi di nương qua đời, phụ thân, mẫu thân, và các tỷ tỷ đều không thích ta.
Ngày nào ta cũng phải làm rất nhiều việc, pha trà cho tỷ tỷ, còn giặt quần áo giúp họ.
Ta đi mách phụ thân, người chỉ nói
"bận lắm, đừng phiền ta."
Dần dần, ta cũng không đi nữa.
Nhưng Mã ma ma nói ta là người có phúc, nếu không, cũng sẽ không vào cung.
"Phụ thân và gia đình đối xử với ngươi không tốt sao?"
Thánh thượng nhíu mày.
Không có, không có!
Ta vội xua tay.
"Phụ thân có nhiều việc, không rảnh quản ta. Các tỷ tỷ còn nhỏ, đôi khi trách mắng vài câu thôi, rồi cũng quên mất."
Thật ra trước kia ta rất giận, từng nghĩ rằng lớn lên sẽ báo thù.
Nhưng giờ, chẳng còn quan trọng nữa.
"Vậy thì cứ yên tâm ở lại, trẫm sẽ tìm nữ tiên sinh dạy ngươi đọc sách."
Thánh thượng nói:
"Ngươi cũng đã tám tuổi rồi, không được chạy loạn khắp nơi, phải có dáng vẻ của một tiểu cô nương."
Ồ, biết rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!