5
Ngày mồng tám tháng Chạp, cung đình náo nhiệt vô cùng.
Chúng ta chạy đến Ngự Thiện Phòng, lén lút lấy một bát cháo Lạp Bát để ăn.
Khi cả bọn ngồi xổm dưới chân tường, húp cháo ngon lành, một người mặc long bào màu vàng sáng đi ngang qua.
"Các ngươi đang làm gì vậy?"
Giọng nói trầm ổn, nghiêm nghị, ta sợ đến mức suýt làm rơi bát cháo.
Thái tử và năm hoàng tử khác lập tức quỳ xuống, cung kính hô Phụ hoàng.
Ta cũng quỳ xuống theo, miệng nhanh nhảu gọi:
Phụ hoàng!
Vừa dứt lời, ta liền hối hận.
Ta không thể gọi phụ hoàng.
Người này là Thánh thượng!
Ta cúi thấp đầu, hận không thể chui vào bát cháo, biến thành một hạt đậu đỏ.
Thánh thượng nhìn ta, nhíu mày:
"Trẫm từ khi nào có thêm một nữ nhi?"
Ai cũng biết, Hoàng đế có sáu hoàng tử, nhưng không có công chúa.
"Ta, ta, ta gọi nhầm."
Ta gục đầu, không dám nhìn.
Xin lỗi.
"Phụ hoàng, tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ, nói theo vẹt thôi."
Thái tử giải thích giúp ta.
Ta liên tục gật đầu:
Ừm ừm, ta ngốc mà.
Hồng Trần Vô Định
Ồ, trẫm nhớ ra rồi.
Thánh thượng bán quỳ trước mặt ta, dùng ngón tay chạm vào chóp mũi ta, cười nói:
"Ngươi là tiểu nữ nhi của Thạch thừa tướng, đúng không?"
Ta ngước lên nhìn Hoàng đế.
Người trông rất tuấn tú, so với phụ thân ta trẻ hơn rất nhiều rất nhiều.
Ta gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!