Chương 2: (Vô Đề)

4

Thịt ăn nhiều quá, buổi tối ta lại ôm bụng,  nôn thốc nôn tháo.

Mơ mơ màng màng, uống không biết bao nhiêu là thuốc.

Mở mắt ra, ta liền thấy Thái tử đang ngồi bên giường, lo lắng nhìn ta.

Thấy ta tỉnh, hắn xoa đầu ta.

Đỡ hơn chưa?

Ta cười gật đầu:

"Ta vốn không sao, thịt nai ngon lắm."

Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cười.

Đúng là mèo ham ăn.

Thái tử đi rồi, ta lại nôn thêm một trận nữa.

Mã ma ma đỡ ta súc miệng, xoa nhẹ gương mặt ta, dịu dàng hỏi:

"Tiệp dư không trách Thái tử và mấy vị hoàng tử sao?"

Ta lắc đầu thật mạnh.

"Sao có thể trách bọn họ được, bọn họ tốt bụng dẫn ta đi ăn thịt nai, là do ta tự mình vô dụng thôi."

Nếu không có bọn họ, ta còn chưa từng ăn thịt nai.

Ngoan quá.

Mã ma ma cười hiền từ, nói:

"Người chắc chắn là người có phúc."

Buổi chiều sau khi tan học, năm vị hoàng tử cùng nhau đến thăm ta, ai cũng mang theo lễ vật.

Ta mời bọn họ ăn điểm tâm.

Từ đó về sau, mỗi lần tan học, bọn họ đều đến tìm ta.

Lục hoàng tử còn dạy ta nhận chữ, nhưng ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

"Chữ này, hôm qua ngươi đâu có đọc như vậy?"

Ta vẫn chưa hiểu, càng nghe càng rối.

"Vậy sao? Vậy hôm qua ta nói sai rồi, hôm nay nghe theo hôm nay đi."

Lục hoàng tử ngậm bút lông, miệng dính đầy mực.

"Vì sao phải nghe theo hôm nay? Chẳng lẽ hôm qua nhất định sai sao?"

Ta giúp hắn lau miệng, hắn bĩu môi, cũng lau lại miệng ta, rồi lầm bầm nói:

"Mẫu phi bảo, chỉ cần hôm nay ta thông minh hơn hôm qua là được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!