Còn ta, một thứ nữ, lại được phong Quận chúa, nay còn trở thành Thái tử phi.
Ta không để tâm.
Những năm qua, bao nhiêu người trong cung thương yêu, nuông chiều ta. Những chuyện không vui thời thơ ấu, ta đã sớm không còn bận lòng.
Ai cũng có yêu ghét, không có gì lạ.
Đêm trước ngày xuất giá, phụ thân tặng ta của hồi môn, kế mẫu cũng đưa cho ta một bộ trang sức.
Hai tỷ tỷ về từ sớm để giúp đỡ. Các tỷ phu và ca ca của ta cũng dốc sức bận rộn lo liệu.
Ta rất cảm động, liền chuẩn bị quà đáp lễ cho từng người.
"Chẳng qua là vì muội là Thái tử phi nên bọn họ mới đối tốt với muội, không cần cảm động." Vãn tỷ tỷ nói.
"Ai đối tốt với ta thì ta cảm động, ai đối xử tệ thì ta ghi hận. Chuyện nào ra chuyện đó."
Ta đáp.
Vãn tỷ tỷ ôm ta cười lớn, Mã ma ma liền nhéo tai nàng.
"Ngươi lớn đầu rồi mà còn không bằng A Thư, sống thấu đáo rõ ràng."
Hôn lễ được tổ chức rất long trọng.
Khi ta được phủ khăn voan đỏ, ca ca cõng ta lên kiệu.
Ta và huynh ấy không thân thiết lắm.
Nhưng khoảnh khắc nhét đồng tiền vào tay ta, giọng huynh ấy nghẹn lại.
"Nếu được làm lại một lần nữa, năm đó ca ca nhất định sẽ bảo vệ muội."
"Không sao, không sao. Sau này vẫn là người một nhà, có qua có lại mà."
Ca ca khóc, buông rèm kiệu xuống.
18
Lễ nghi quá nhiều, bận rộn cả ngày ta mới được nghỉ ngơi.
Trong tiếng cười đùa ồn ào, một cây cân vàng vén lên khăn voan đỏ trên đầu ta.
Ta ngẩng đầu nhìn Thái tử, khẽ cười có chút ngượng ngùng.
Thái tử cũng cúi mắt nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.
Hắn hơi cúi người, thì thầm bên tai ta.
"A Thư, thật giống như một giấc mơ."
Ta cũng cảm thấy như vậy, như một giấc mộng đẹp vô cùng.
Ta nhớ lại giấc mơ hai năm trước, khi mơ thấy Thái tử cưới Thái Chi.
Lúc tỉnh dậy, trên mặt ta đầy nước mắt.
Mã ma ma nói, khi đó bà đã biết ta thích Thái tử, chỉ là ta không tự nhận ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!