Ta im lặng trong giây lát.
Hắn lại vội vàng nói.
"Nếu muội không muốn, ta cũng sẽ xin phụ hoàng ban hôn."
"Nhưng ta chỉ sợ, điều đó sẽ không tốt cho muội. Nếu huynh đệ chúng ta vì muội mà mâu thuẫn, những người khác sẽ trách muội."
Ta hiểu.
Nếu có chuyện đó, người ta sẽ nói ta gây rối hậu cung, chia rẽ hoàng tử.
Ta lắc đầu.
"Huynh đừng làm vậy. Muội muốn gả cho Thái tử."
Kỳ vương chợt lảo đảo một bước.
"Vậy còn ta thì sao? Muội chưa từng muốn gả cho ta sao?"
Ta cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu.
"Không giống nhau, muội không thể nói rõ sự khác biệt."
"Huynh có thể giận muội, mắng muội, hoặc cắt đứt quan hệ với muội cũng được."
Kỳ vương vịn chặt khung cửa sổ, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn giọng gọi ta.
"A Thư… Muội không thích ta sao?"
Ta không dám nhìn hắn, bởi vì ta đau lòng cho sự đau khổ của hắn, nhưng lại không thể làm gì được.
"Trước đây, ta thích các huynh như nhau."
"Nhưng gần đây, ta nhận ra… ta có chút khác biệt với một người."
Kỳ vương rơi nước mắt.
Ta hoảng hốt, không muốn hắn buồn.
Nhưng lúc này, nói gì cũng vô nghĩa.
Ta chỉ có thể nhìn hắn bằng ánh mắt áy náy.
Sau một lúc lâu, hắn lặng lẽ rời đi.
Còn ta, vẫn đứng ngẩn người trước cửa sổ thật lâu.
Tan học, Lục hoàng tử hớt hải chạy đến.
"A Thư! Thái tử đã xin ban hôn!"
"Muội nghĩ sao? Gả cho huynh ấy hay gả cho ta?"
Hắn ngửa cổ uống cạn một bát trà, rồi trừng mắt nhìn ta.
Ta mỉm cười.
"Muội muốn gả cho Thái tử."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!