Hai chúng ta đứng trong sân, hắn thẳng thắn hỏi.
"Mẫu phi ta có bảo muội tránh xa ta không?"
Ta liếc nhìn hắn một cái, sau đó lắc đầu.
Không... không có.
"Vậy tại sao lại có ý định không để ý đến ta nữa?"
Kỳ vương cúi người, nhìn chăm chú biểu cảm của ta.
Ta thở dài, vì không giỏi nói dối, nên đành thành thật giải thích.
"Ta hiểu nương nương, bà ấy muốn tìm cho huynh một thê tử môn đăng hộ đối."
"Ta cũng không phải không để ý đến huynh, chỉ là… ít để ý hơn một chút."
"Ta không cần một thê tử môn đăng hộ đối."
Giọng Kỳ vương lạnh lùng.
"Nhà vợ thế lực hùng hậu, với người khác có thể là phúc, nhưng với ta chỉ là họa."
Ta hiểu điều đó.
Nhưng Hiền phi không nghĩ như vậy.
Bà ta cần một gia tộc có thực lực để làm chỗ dựa.
Còn phụ thân ta… từ sau khi Thái tử mất tích, ông qua lại quá gần với Hoài Âm hầu, bây giờ cũng bị cô lập trong triều, địa vị dần dần lung lay.
A Thư.
Giọng Kỳ vương dịu dàng hơn.
"Sau này, bất kể mẫu phi ta nói gì với muội, chỉ nghe thôi, đừng tin."
Ta gật đầu.
"A Thư, muội đối với ta có…"
Hắn nói được một nửa lại dừng lại.
Ta chờ hắn nói tiếp, nhưng hắn lại bất ngờ ôm lấy ta, nhẹ nhàng thở dài.
"Nhanh lớn một chút đi, ta chờ rất khổ sở."
Nói xong, hắn nhìn ta thật lâu, rồi rời đi.
Sau khi Kỳ vương rời đi, ta nằm lì hai ngày.
Lục hoàng tử đến tìm, xoa đầu ta, hỏi:
"Có phải bị bệnh rồi không?"
Ta lắc đầu.
"Chỉ là tâm trạng không tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!