Chương 1: (Vô Đề)

1

Lúc bước lên kiệu, vốn dĩ ta muốn khóc.

Nhưng—

Cha ta cho quá nhiều.

Tám trăm lượng bạc!

Cha ta thật tàn nhẫn, tham đến mức này, chẳng trách lại đưa nữ nhi vào cung.

Ta nắm c.h.ặ. t t.a. y áo cha, nghiêm túc hứa hẹn:

"Phụ thân, con nhất định sẽ trở thành sủng phi, sau này nếu người bị c.h.é. m đầu, con nhất định sẽ cứu người."

Cha ta vốn dĩ cũng muốn khóc, nhưng giờ lại khóc không nổi nữa.

Ông mắng mỏ vài câu, hắt một chậu nước, rồi dứt khoát đóng cửa lại.

Vẫn là cha ta tuyệt tình nhất, ta phải học theo ông.

Sức mạnh của tấm gương!

2

Ta ôm chặt tám trăm lượng bạc, dọn vào ở trong Thải Điệp Hiên.

Người hầu hạ ta là Mã ma ma, bên cạnh còn có bảy tám cung nữ, tất cả đều lần lượt giới thiệu bản thân.

Ta nâng lên một đĩa điểm tâm thơm nức, ngồi trên hồ sàng mà ăn ngon lành.

Mã ma ma cùng đám cung nữ ở đối diện lén lút nhìn ta. Ta biết dù đã bảy tuổi, nhưng do lâu nay ăn uống thiếu thốn, trông chẳng khác nào đứa trẻ năm sáu tuổi.

"Thạch tiệp dư, người... người ăn chậm một chút." Mã ma ma đưa trà cho ta, ta cười hỏi:

"Ma ma, hôm nay ta có thể diện thánh không?"

Mã ma ma lắc đầu:

"Tiệp dư còn nhỏ, phải đợi lớn lên rồi mới có thể gặp."

Ta căng thẳng, nắm c.h.ặ. t t.a. y Mã ma ma:

"Vậy không gặp thánh thượng, ta vẫn có cơm ăn, vẫn có giường ngủ chứ? Có phải giặt quần áo không?"

Mã ma ma mắt đỏ hoe, vội nói:

"Không cần, những việc đó không cần người làm, chỉ cần an ổn mà lớn lên là được rồi."

Ta vui sướng vô cùng, trong lòng nở hoa!

Thế là ta sống ở Thải Điệp Hiên, ban ngày ăn ăn ăn, buổi tối ngủ ngủ ngủ, không cần làm gì cả.

Mới ba tháng trôi qua, Mã ma ma đã vui vẻ véo mặt ta, bảo rằng ta tròn trịa lên không ít.

Ta cúi đầu nhìn t.h.ị. t trên eo mình, lại ôm lấy một cái móng giò tiếp tục gặm.

Không cẩn thận ăn quá nhiều, ta ôm lấy bụng tròn vo, đau đến lăn lộn trên đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!