- Ông nói sao? Hoàng thượng tỉnh dậy rồi à?
- Nghe nói cả đêm Ngài không ngủ đó.
- Trời ạ. Ông thử ngủ liền năm hôm rồi dậy xem có còn ngủ lại được không? Thế mà cũng nói.
Dưới sân chầu hôm nay có vẻ không tĩnh lặng như mọi khi. Đây đó vang lên tiếng xì xào của đám quan viên. Khắp nơi người ta bàn tán về sự kiện Hoàng thượng đã tỉnh dậy. Thế cũng không có gì đáng nói. Cái chính là những hành động và lời nói kỳ quái của Toản thế mà người ta cũng biết.
Có lẽ do mấy tên thái giám đứng hầu ngoài cửa phòng nghe thấy chăng. Dám khẳng định, thông tin truyền miệng trên Thế giới không ở đâu nhanh bằng ở cái xứ Đại Việt này. Cái này còn chưa đáng nói làm gì.
Lợi hại hơn, người ta nghe lõm bõm ở đâu đó chuyện gì, không đầu không đuôi, thế mà lại tự hình dung ra một câu chuyện có lớp có lang nữa mới tài chứ. Rồi tam sao thất bổn…
- Ây da.
Ông không hiểu ý tôi rồi. Ý tôi nói là hôm nay Ngài kỳ lạ lắm. Nghe Thái giám Can nói, hôm qua Hoàng thượng tỉnh dậy rồi nói chuyện có vẻ cao thâm lắm. Ông có bao giờ nghe đến câu "ngủ mãi khiến xương cốt mục rữa hết" chưa? Hoàng thượng nói đấy.
- Xời. – Một giọng nói Bắc Hà lên tiếng. Chuyện ấy thì có gì mà đáng nói. Tôi có thằng cháu mới được tịnh thân ba tháng trước đang phụ việc ở Ngự thiện phòng. Nó bảo sáng sớm nay nó hầu Hoàng thượng dùng bữa. Đứng bên ngoài, nó nghe Hoàng thượng nói mấy câu gì lạ lắm.
Đâu để tôi nhớ lại xem… À, cái gì mà giữ hình tượng rồi thì phản phản cái gì đó.
- Ông chỉ tổ nói dóc. Sáng tinh mơ thế này thì ông có cách gì mà gặp thằng nhóc?
- Ấy… ông không biết rồi. Ở trong cung này, tin tức truyền đi nhanh không ai bằng đám thái giám đâu. Thằng cháu tôi nói cho mấy tên thái giám trong ngự thiện phòng. Thế rồi tin lại truyền đến tai tôi.
- Thế này thì nguy rồi… Chắc là Ngài nghi ngờ có ai đó làm phản đấy…
Ây da. Rõ thật là tam sao thất bổn mà. Rành rành ở trong phòng, Toản nói là "phản khoa học" thế mà người ta lại suy luận ra có người làm phản. Thế mới tài.
- Thôi tôi hiểu rồi… Chắc Hoàng thượng biết có ai đó xua tượng binh đến làm phản.
Cả sân chầu bất chợt im phăng phắc sau câu nói của vị quan kia. Mọi người, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, vẻ mặt cảnh giác, trán nhăn lại. Duy có một người đàn ông đứng bên cạnh bậc thang đá dẫn lên chính điện từ đầu không nói lời nào. Lúc này ông ta chỉ gật gù và nở một nụ cười bí hiểm.
Bùi Thái sư chính là ông ta.
"Giờ đã đến. Các quan lên chầu. Quan dưới tứ phẩm đứng hầu dưới sân
". Tiếng nói lanh lảnh cao của thái giám truyền chỉ chấm dứt các cuộc tranh luận. Quan viên xếp thành hai hàng phân thành văn và võ. Có tất cả sáu mươi bốn người lục tục bước lên bậc thềm đá tiến vào chính điện."Hoàng thượng giá lâm"
Quan viên hai hàng lập tức quỳ xuống đồng thanh đáp "Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế
". Toản chậm rãi bước đến Long kỷ, thầm nghĩ"cái gì mà vạn tuế, người ta sống đến một trăm tuổi là cùng…".
"Các khanh hãy bình thân. Còn nữa, sau này không cần tụng vạn tuế nữa, Trẫm chỉ cầu sống được đến trăm tuổi là đã tạ ân đức của tổ tiên rồi. Ai mà sống đến vạn năm chứ. Chỉ có mấy lão yêu quái và thần tiên thôi".
Cả điện chầu im phăng phắc.
Trong lòng mỗi người chợt thấy hoang mang, "Hoàng thượng quả đúng là lạ thật, không khéo lại đúng như lời lão già khi nãy nói ở sân chầu mất". Lúc này lại có người hô lên, "Hoàng thượng bách tuế, bách bách tuế
". Toản giật mình, lảo đảo xuýt té."Mấy cái lão này… Thật là…", nghĩ rồi chỉ mỉm cười, lắc đầu không thôi.
"Các quan có việc thì thượng tấu
", tiếng thái giám truyền chỉ lại vang lên. Cả điện không ai dám lên tiếng. Chính thái độ của Hoàng thượng đã làm họ phân vân. Lát sau, có người lên tiếng:"Thần, có việc xin tấu" – người nói là Bùi Đắc Tuyên. "Chuẩn tấu. Thái sư, khanh nói"
- Khải tấu Bệ hạ.
Có người làm phản.
Cả nghị đường lúc này bất chợt xôn xao. Toản cũng chau mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!