"Bằng quyền lực được giao, ta tuyên bố, từ giờ phút này, hai con là chồng và vợ. Sự gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly. Jack, con có thể hôn cô dâu".
Bàn quay sang nhìn người phụ nữ của mình.
Anh vén tấm khăn voan đội đầu của Sophia lên. Hai người nhìn nhau mỉm cười. Họ đặt lên môi nhau một nụ hôn vụng về. Đây không phải là lần đầu tiên họ làm việc này.
Có điều, hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt và có quá nhiều ánh mắt hướng về mình, họ không cảm thấy tự nhiên và trở nén vụng về cũng là điều dễ hiểu.
Hôm đó là ngày 27 tháng 10 năm 1799, ngày mà cả thành London bỗng trở nên náo nhiệt với đám cưới Hoàng gia. Từ sáng sớm, điện Buckingham đã rực rỡ muôn sắc màu với cờ hoa giăng mắc khắp nơi. Khu vườn Buckingham cũng trở nên vô cùng lộng lẫy.
Đôi tân nhân không chọn nhà thờ hay nội sảnh của điện để làm lễ cưới. Mà họ chọn chính khu vườn này, nơi minh chứng cho tình yêu của hai người ngay từ những ngày đầu gặp gỡ.
Hôm nay trông Sophia thật rạng rỡ với bộ váy cưới màu trắng tinh khôi. Mẹ cô, Hoàng hậu Caroline đặt lên đầu cô chiếc mũ miện cô dâu làm từ vàng điểm xuyến bằng những đóa hoa hồng tự tay bà hái trong vườn.
Cả con người cô toát lên một vẻ đẹp thuần khiết, trông cứ như hình tượng của nữ thần tình yêu nhẹ nhàng mà thanh tao.
Về phía Bàn, anh cũng nổi bật với bộ comple màu trắng. Theo phong tục của giới quý tộc Anh Cát Lợi, Bàn đội lên đầu một bộ tóc giả xoăn tít. Kể ra anh cũng phải đắn đo hồi lâu mới chọn được cho mình một bộ tóc màu đen.
Nhìn Bàn lúc này, ai dám nói anh xuất thân từ một đất nước lạc hậu vùng Viễn Đông nữa chứ.
Sau lễ cưới là buổi tiệc buffet với nhiều món ăn truyền thống và thịnh soạn. Những lời chúc tụng, những cái bắt tay đến liên tục. Augustus cũng tỏ ra mình là một ông anh vợ chuẩn mực khi ông liên tục giới thiệu cho Bàn những vị khách quý.
Với tính tình hào sảng, phóng khoáng của mình, Augustus trước mặt mọi người làm một bài thơ thật dài, thật hay.
Những tiết mục văn nghệ đặc sắc cũng được trình diễn. Đoàn du học sinh Đại Việt cũng được mời đến dự tiệc cưới. Họ trình diễn những ba tiết mục. Nơi đất khách quê người lại được nghe nhũng làn điệu dân ca mượt mà thì lòng người như ấm lên mặc cho cái giá lạnh của thời khắc giao mùa.
Những người Anh Cát Lợi đu nghe không hiểu được những lời ca nhưng giai điệu réo rắt của chúng cũng cảm nhận được cái hay, cái tinh tuý của âm nhạc Việt.
Tiệc cưới tiếp tục với một buổi vũ hội ngoài trời.
Trong số những du học sinh, trừ nhóm người đợt đầu còn sót lại, những người đến sau cảm thấy lạ lẫm và thích thú vô cùng. Nhìn những quan khách khác quay cuồng với điệu Valse lãng mạn, không ít người cảm thấy yêu đất nước phương Tây này. Họ cũng bắt đầu hoà mình vào với những bước nhảy vụng về.
Nổi bật nhất ngoài chú rể có lẽ là cô con gái rượu của Đô đốc Tuyết, Ngọc Sương. Sống ở xứ người nhiều năm, cô nhanh chóng hoà nhập với nền văn hoá cởi mở hơn nhiều so với vùng Á Đông.
Tiếng nhạc chợt dừng lại, vị nhạc trưởng cất lời nói với tất cả mọi người:
- Quý vị, chúng ta hãy tạm dừng trong giây lát để nghe chú rể nói đôi lời.
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên khi Bàn tiến lên phía trước. Anh nói:
- Quý vị, lần đầu tiên tôi được gặp Sophia là đêm Dạ vũ Giáng Sinh bốn năm trước. Khi đó chúng tôi lặng nhìn nhau thật lâu. Phải lấy hết dũng khí của mình, tôi mới có thể bước tới mà bắt chuyện cùng nàng.
Chính khi đó là lúc tôi biết trái tim mình không còn tự do nữa, nó đã thuộc về người con gái bí ẩn mình sau chiếc mặt nạ hoá trang kia.
Bàn dừng lại.
Bị nhạc trưởng lại cho tấu lên một giai điệu nhẹ nhàng và sâu lắng. Đoạn Bàn hướng về vợ mình mà nói tiếp:
- Sophia, em có nhận ra bản nhạc này không?
Đây là bản Jesus, Joy of Man"s Desiring, bản nhạc đầu tiên chúng ta cùng nhảy với nhau. Chúng ta hay cùng sống lại đêm đó nhé.
- Vâng, chồng của em.
Cám ơn chàng đã nhớ đến kỷ niệm của chúng ta.
Họ dắt tay nhau ra đứng giữa mọi người. Tiếng nhạc dần to lên. Hai người tay trong tay, họ dìu nhau theo từng bước khiêu vũ nhịp nhàng. Có vài quý bà, quý cô khẽ lấy khăn tay thấm những giọt nước mắt. Họ không nghĩ tới bên trong bị anh hùng trẻ tuổi là một tâm hồn lãng mạn, lại còn thủy chung nữa.
Một cách vô tình, Bàn đã trở thành một mẫu người lý tưởng cho người yêu của các nàng thiếu nữ. Khi tiếng nhạc chấm dứt cũng chính là lúc từng tràng vỗ tay vang lên. Tiếng vỗ tay càng lớn hơn nữa khi hai nhân vật chính trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!