Chương 42: London ngày cuối thu​

Trời đã vào Thu, sắc trời vàng vọt. London dịu dàng với những căn nhà nhỏ xinh trong khu vườn tràn ngập hoa hồng. Hai bên những con đường, từng hàng phong như đang dệt nên những phép màu trong cổ tích với những chiếc lá đổi màu vàng, đỏ. Những hồ nước trong suốt phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Thiên nhiên hoà quyện vào nhau như khoác lên toà thành một tấm áo mới nhiều màu sắc và quyến rũ.

Dòng sông Thames êm đềm trôi lững lờ trong lòng thành phố, nhộn nhịp với những chuyến tàu chở khách ngược xuôi.

Nắng nhạt và sương mù hòa quyện trong sắc thu mơ màng của buổi sớm mai mang đến không khí trong lành, dễ chịu.

Mấy ngày nay, người ta râm ran bàn tán về chiến tích vừa qua ở Ấn Độ. Tính ra cũng đã năm tháng kể từ ngày thành Seringapatam bị hạ. Thế nhưng, vào thời buổi này, tin tức không thể bay nhanh được. Những quầy báo buổi sáng lúc nào cũng đông nghịt người.

Ai cũng muốn mình là người có được thông tin sớm nhất để khoe khoang với ban bè.

Nhưng nào ai hiểu, có một người còn mong ngóng tin tức, sốt ruột nhiều hơn những người khác. Đó là một cô gái. Người nàng yêu đang hay nói đúng hơn là đã trải qua trận chiến này. Trước ngày ra đi, anh đã hứa sẽ cưới nàng khi trở về. Người ta thường nói, trong tình yêu, "đợi chờ là hạnh phúc".

Nhưng phải là người trong cuộc mới hiểu được nỗi nhớ trong lúc chờ đợi gậm nhấm trong tâm can khổ sở thế nào.

Người con gái ấy có tên là Sophia, nàng công chúa con vua George III. Từ mấy tháng nay, ngày nào nàng cũng tựa cửa, dõi mắt hướng ánh nhìn xa xăm về bến cảng. Dẫu đã biết tin người trong lòng bản lĩnh nhưng cuộc đời nào ai biết trước ngày sau, huống chi đây còn là chiến tranh.

Nỗi niềm mong ngóng người thương

Ngày chờ đêm nhớ, vấn vương tơ lòng.

Phải nói, câu "không ai hiểu lòng con cái bằng cha mẹ

"luôn là chân lý. Những ngày này, Hoàng hậu Caroline vẫn thường lui tới chuyện trò. Những lúc đó, câu nói đầu tiên của cô công chúa xinh đẹp luôn là"Mẹ ơi, mẹ có biết khi nào chàng quay trở về không?" hay đại loại như "Có tin tức gì chưa mẹ?"

Một ngày nọ, Hoàng hậu nói với con gái một tin vui:

- Sophia, con gái của mẹ. Sáng nay người ta thấy đoàn thuyền của Đại tá Arthur ở ngoài khơi Margat rồi. Chắc là nay mai sẽ về đến London thôi.

- Thật sao mẹ?

Người ta có thấy chàng không?

- Cái này thì mẹ không biết. Nhưng Jack chắc là phải có mặt.

- Vậy... Mẹ xem, con có gầy đi nhiều không? Có xấu lắm không?

- Con lúc nào cũng xinh đẹp, con gái của mẹ ạ.

- Không đúng. Con nghĩ chắc giờ mình xấu xí lắm. Con sẽ đi làm lai tóc. Con muốn mình phải thật đẹp trong mắt chàng.

Nói xong, Sophia tất tả chạy đi, để lại Hoàng hậu Caroline lắc đầu cười mỉm sau lưng. "Cái con bé này, sắp làm vợ người ta rồi nên thế đấy, trong mắt không còn nhìn thấy mẹ nữa", bà nghĩ thầm trong lòng.

Thế rồi điều gì đến cũng sẽ phải đến.

Ngày 5 tháng 10 năm 1799, Bàn đã bình an về đến London cùng Đại tá Arthur Wellesley, phần tướng quân Harris phải ở lại để sắp xếp mọi việc. Cả hai được chào đón trong một bầu không khí cuồng nhiệt.

Dọc con đường đi đến điện Buckingham, mặc cho cái giá lạnh của thời khắc giao mùa từ Thu sang Đông, người dân thành London vẫn đổ ra đường, trên tay là quốc kỳ của Khối Liên Hiệp Anh và cờ của Hoàng gia.

Hai người hùng của chúng ta cùng đoàn sĩ quan chiến thắng nhanh chóng tiến vào điện Buckingham. Tiếp đón họ là dàn quân nhạc Hoàng gia. Tuy nói, chiến thắng vừa qua miễn cưỡng lắm mới được xem là chiến thắng lớn.

Thế nhưng nếu nói về ý nghĩa thì nó hoàn toàn xứng đáng với những danh xưng mỹ miều nhất, hoành tráng nhất. Bởi lẽ, nó đã đặt dấu chấm hết cho một vương triều vốn được xem là "cái gai trong mắt" của người Anh Cát Lợi trên con đường "thuộc địa hóa" Ấn Độ, vương triều Hồi giáo Mysore.

Một bữa yến tiệc thịnh soạn được bày ra để chiêu đãi những người vừa quay về từ Ấn Độ. Dạo gần đây, có tin đồn vua George III đang phát bệnh điên, mọi sự vụ lớn nhỏ đều quy về cho Thái tử. Không biết điều đó là đúng hay sai, nhưng nếu xét vẻ mặt của ông hiện tại thì hẳn đó chỉ là những tin đồn nhảm.

Ngày hôm nay, George III diện bộ cánh đẹp nhất, lộng lẫy nhất của mình. Những nếp nhăn trên trán, dấu hiệu của tuổi già dường như cũng biến mất. Ông vui cười suốt buổi, lại vô cùng cao hứng mổi khi có ai đó nói đến Thiếu tá Jack, người con rể tương lai của mình.

Kết thúc bữa tiệc, khi ai nấy bắt đầu trở về với gia đình mình thì Bàn lại tìm đến với Vườn Buckingham. Đây chính là nơi mà anh cùng Sophia ước định sẽ gặp nhau ngày trở về. Trên dọc đường đi, Bàn thầm hát những bài dân ca nơi quê nhà. Tâm trạng anh vô cùng vui vẻ, lại bồi hồi vì sắp gặp được người yêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!