London đã vào cuối mùa thu, tiết trời đã bắt đầu se lạnh. Trên những cành cây khẳng khiu, từng chiếc lá vàng úa cuối cùng cũng rơi rụng dần. Một cơn gió nhẹ mang theo sương mai giá buốt phả vào những người đi đường như muốn nhắc nhở đông đã đến gần.
Một chiếc xe ngựa mui trần đang chậm rãi chạy từ cuối đường Merron. Trên xe là hai người thanh niên da vàng. Trông dáng vẻ họ không có vẻ giống nhau lắm nhưng qua điệu bộ, người ta dễ đang nhận ra đó là hai anh em. Không cần phải suy đoán nhiều cũng có thể nhận biết họ là ai.
Ở xứ sở sương mù mùa này, người da vàng và là anh em đâu có mấy ai.
- Chú ba, chú nói xem. Nhà Wellesley sao lại mời anh em ta đung bữa trưa?
- Vì những cây TSG anh đem đến và vì trận chiến sắp tới ở Ấn Độ.
Nói thêm một chút. TSG chính là tên của khẩu Điểu thương vừa được cải tiến. Tên đầy đủ của nó là Tay Son Gun. Sở dĩ lấy tiếng Anh Cát Lợi đặt tên cho nó là vì Quang Toản muốn phổ biến loại súng này ở Châu Âu, cậu muốn Đại Việt trở thành quốc gia xuất khẩu vũ khí.
Nên nhớ, nhờ buôn bán súng ống mà Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ mới có được sự phồn vinh và phát triển thành một cuồng quốc trong thời gian ngắn.
- Anh hiểu.
Nhưng buôn bán vũ khí là việc của Hoàng gia, nhà Wellesley được lợi gì ở đây?
- Anh hai, anh nên nhớ một điều, mỗi dòng họ quý tộc ở Anh Cát Lợi này đều là thương buôn. Bất kể thứ gì có thể kiếm ra tiền đều được họ khai thác triệt để. Em nghĩ, họ có thể Thoòng qua Hoàng gia để được nắm quyền buôn bán vũ khí. Muốn làm được điều đó, mối quan hệ với anh em mình là cần thiết nhất.
Rồi anh xem, trong thời gian ngắn sắp tới, anh sẽ nhận được nhiều lời mời dùng bữa của những gia tộc khác nữa.
- Hiểu rồi.
Trong ba anh em, anh là đứa ngốc nhất. Chú nghĩ anh phải ứng phó thế nào đây?
- Cứ tỏ ra thân thiện và đồng ý với nhà Wellesley. Các gia tộc khác thì tìm cách từ chối khéo.
- Sao chú lại không chọn những gia tộc khác?
- Quân sự, chính trị. Về mặt chính trị, nhà họ đang là những người có tiếng nói nhất. Về quân sự, anh chưa biết đâu, Arthur lúc này mới là Đại tá, nhưng anh ta có một tầm nhìn rất xa và là một thiên tài đó. Em nghĩ, trong chuyến đi đến Ấn Độ sắp tới, anh ta sẽ được thăng làm thiếu tướng.
- Xem ra thời gian chua ở đây không phải là uổng phí. Xem ra chú tư cho chú sang đây thật chính xác. Chú bảo sao thì anh làm vậy.
Hai anh em họ cũng thôi không nói chuyện nữa vì xe ngựa đã dừng lại trước căn nhà số bốn đường Merron, Dublin. Đây là căn nhà hai tầng với kiến trúc đặc trưng của những căn biệt thự cổ xưa và quý phái.
Đối diện là trường Đại học Khoa học Hoàng gia, nơi hiện có khoảng hai trăm người Việt đang theo học cả hai nhóm du học sinh gộp lại.
Hai anh em xuống xe.
Hôm nay họ cùng khoác lên mình bộ áo dài truyền thống. Bàn bước tới gõ lên cửa ba cái. Lát sau, một người hầu da đen ra mở cửa và dẫn họ vào sảnh lớn đung để tiếp khách.
Tiếp đón hai anh em là Arthur trong bộ trang phục đơn giản, mái tóc cắt ngắn, trái ngược hẳn với ông anh Hầu tước với bộ tóc giả dành cho giới quý tộc trên đầu. Arthur dẫn họ ra vườn sau, hôm nay nhà Wellesley tổ chức tiệc thịt nướng ngoài trời.
Vị đại tá của chúng ta giới thiệu cho Thuỳ ba người anh của mình:
- Ngài Thân vương...
- Ngài cứ gọi tôi là William được rồi, Thuỳ ngắt lời.
- Được rồi, William. Đây là các anh tôi, Hầu tước Wellesley Ngài biết rồi. Bên trái là Nam tước Maryborough và Nam tước Cowley.
Hầu tước Wellesley bước đến bắt tay và nói với Thùy:
- William, rất hân hạnh được biết Ngài. Hôm trước tôi có xem Ngài biểu diễn kỹ thuật bắn của Ngài. Thứ cho tôi nói thẳng, tôi không tin là với một người khác, viên đạn có thể bay chính xác đến thế.
- Ngài nói đúng, nhưng ở đây chúng ta phải loại trừ Ngài Đại tá đây. Chẳng phải Ngài ấy bắn còn chính xác hơn tôi hay sao?
Arthur đang suy nghĩ điều gì chợt giật mình khi nghe Thùy nhắc đến:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!