Trở về từ điện Buckingham, Bàn cảm thấy cuộc đời mình sao quá may mắn. Hôm nay, anh đã hoàn thành được bước đầu tiên trên hành trình chinh Tây của mình. Nhưng, quan trọng nhất, anh đã biết Sophia là ai, cả dung mạo của nàng và... anh cũng có cơ hội nhìn thấy nàng mỗi tuần.
- Vương gia, thần thấy có điều không ổn.
Phan Huy Ích dội một gáo nước lạnh vào đầu khi Bàn kể về thu hoạch hôm nay, đương nhiên là sau khi bỏ đi những chi tiết về người trong lòng. Ông nói tiếp:
- Thử nghĩ, Hiệp sĩ là một tước vị.
Một người trong nước được phong tước đã khó, nói chi người ngoài. Theo thần thấy, đây là họ đang muốn lợi dụng ta.
- Thần đồng ý với Đại học sĩ – Lê Hồng Quân nói. – Thần thấy, có lẽ họ muốn ràng buộc Vương gia. Có thể sau này Vương gia sẽ bị khó xử nếu bang giao giữa hai nước bị rơi vào tình thế xấu.
- Thần cũng nghĩ như vậy – Mạc Văn Khoa lên tiếng. – Vương gia có nhớ tích Tử Sở làm con tin nước Triệu hay không?
Bàn lúc này lâm vào suy tư. "Lẽ nào lại thế? Nhưng quả đúng là nếu muốn vào quân trường thì không thể là người ngoài". Đúng lúc này, Phạm Thái tiến lên, đưa cho Bàn một đường ra:
- Nếu quả đúng như ba vị nói thì đây chưa hẳn là việc xấu.
- Tại sao? – Cả bốn người, bao gồm cả Toản cùng hỏi.
- Này nhé. Thứ nhất, chỉ có được phong tước thì Vương gia mới có thể danh chính ngôn thuận ra vào quân doanh. Cái chúng ta cần là học tập kinh nghiệm của họ. Trong thời gian còn chưa xuất dương, thần có nghiên cứu qua lịch sử Anh Cát Lợi. Họ từng rất nhiều lần phải lấy ít mà thắng được mạnh.
Lại nữa, họ cũng là quốc gia đầu tiên thực hiện cái gọi là "Cách mạng công nghiệp
". Chính từ cuộc cách mạng này, họ đã tiến bộ vượt xa các nước xung quanh và bắt đầu trở thành bá chủ ở phương Tây. Nhìn một lượt mọi người, anh lại nói tiếp: - Cái chúng ta cần học nhất chính là hai thứ. Đầu tiên là cách họ lấy ít thắng nhiều, sau lại chính là"Cách mạng công nghiệp".
- Thần thì nghĩ xa hơn một chút – Phan Huy Chú nãy giờ đứng nghe lúc này ứng lời. – Nên nhớ Vương gia không chỉ muốn dừng lại ở Anh Cát Lợi. Chính việc phục vụ trong quân đôi có thể giúp Ngài đến thăm các quốc gia khác. Đồng minh hiện nay của Anh Cát Lợi ở Châu Âu này còn có Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha.
Hai nước này cũng rất mạnh. Trong trường hợp xấu, Vương gia có thể đề nghị đến hai quốc gia này rồi từ từ tiếp tục tìm hiểu thêm về họ.
- Ta cũng nghĩ như vậy – Bàn nắm bắt ngay điều này để kết thúc mọi việc. – Theo ta thấy, việc trước tiên là thâm nhập vào quân trường của họ, học hỏi cách huấn luyện của họ. Sau đó, ta sẽ tìm cơ hội để đến những quốc gia đồng minh.
Lại nữa, những người còn lại trong đoàn, các khanh đã phân chia các hạng mục học tập chưa?
Phan Huy Chú tiến lên, đưa một cuộn giấy cho Bàn rồi nói:
- Mấy ngày nay, cha thần phải lo liệu việc thương thảo với Anh Cát Lợi nên việc lập danh sách do thần và Phạm Thái lo liệu. Mọi việc đã phân định xong cả rồi, kính mong Vương gia quá mục.
- Không cần đâu, anh nói sơ qua đi.
- Thưa Vương gia, số người trong nhóm ba trăm, cộng thêm thần nữa sau khi đến được Anh Cát Lợi chỉ còn hai trăm năm mươi bốn người. Trong đó, có một phần ba sẽ theo học ở trường Oxford, một phần ba sẽ đi học ở các xưởng dệt, đóng tàu, luyện chế thép, y dược.
Một phần ba còn lại sẽ học việc tại các hãng buôn.
- Ta còn muốn lọc ra một nhóm nhỏ nữa để làm công tác thám báo. Đương nhiên, càng bí mật càng tốt.
Sau khi mọi người họp xong, bản phân chia công tác lại được chỉnh lý một phen. Hài lòng với những gì đang diễn ra, Bàn bảo mọi người qua về nghỉ ngơi chuẩn bị cho ngày sau làm việc.
Hai ngày sau, Bàn có mặt ở Quân trường Hoàng gia ở ngoại thành London. Hôm nay, nhìn anh chẳng khác nào một người lính Anh Cát Lợi với bộ quân phục màu đỏ, đội nón đen, lưng giắt theo thanh kiếm lưỡi nhỏ. Có khác chăng đó là về chiều cao, Bàn quá "lùn
"so với những người lính khác. Tuy thế, anh cũng không lấy làm xấu hổ, khác hẳn với tình cảnh ở đêm dạ vũ hôm trước. Ấy là nhờ đêm qua anh vô tình nhớ lại một câu nói mà Toản đã dặn dò trước khi xuất dương"Anh đừng lấy làm hổ thẹn vì chiều cao của mình.
Em nhớ có một người Phú Lang Sa nói thế này "Trí tuệ của một con người được tính bằng khoảng cách từ vầng trán đến bầu trời", người nói là một người rất thấp". Bàn thật không biết, người mà Toản nhắc tới chính là Napoleon Bonaparte, Hoàng đế nước Pháp sau này.
Bước vào phòng chỉ huy, người tiếp đón anh là một Trung sĩ có tên William.
- Chắc Ngài là Trung Úy Jack? Tôi được lệnh đón Ngài và phân Ngài vào một binh chủng phù hợp. Lý ra tôi có thể tùy ý mà phân định. Nhưng tôi đã biết Ngài là ai, thế nên, làm như vậy thật không phải phép.
Ngài muốn vào binh chủng gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!