Trở về sau đêm dạ vũ, Bàn trằn trọc mãi không yên. Cuộc gặp gỡ đêm nay thật quá kỳ lạ. Không phải anh chưa từng tiếp xúc với phụ nữ. Họ đến với anh bởi vì cái gì ngoài những toan tính về quyền lợi, về địa vị.
"Sophia, nàng là ai? Ẩn sau cái mặt nạ kia là một cô gái thế nào? Tại sao trong cuộc vui, nàng lại đứng đó, ngắm nhìn mọi việc với ánh mắt bàng quang. Đôi mắt ấy sao lại mang theo một vẻ đượm buồn mang mác".
"Thôi quên đi. Mục đích của mình đến đây là gì? Là mối bang giao với Anh Cát Lợi. Là tri thức, là sự tiến bộ. Là những cải cách cho quê hương trong tương lai. Nhiệm vụ quốc gia đang đè nặng trên vai mình. Ở quê nhà, ngày ngày anh Hai và chú Tư phải gồng mình gánh vác giang sơn. Vì tương lai no ấm của bá tính, vì tương lai hùng cường của xã tắc, mình không thể vì tình riêng".
"Nhưng mà khó quá. Tại sao hình bóng nàng vẫn mãi ở quanh ta? Mùi hương làn tóc còn đây…"
Bàn bất giác đặt tay mình lên má. Đôi mắt anh lim dim mơ tưởng về nụ hôn nhẹ nhàng. Nàng chợt đến, chợt đi để lại trong tim Bàn một niềm nhớ nhung khôn tả.
……………
Ở Anh Cát Lợi, mùa Giáng Sinh là kỳ nghỉ dài nhất trong năm. Mọi người dân bỏ lại hết thảy những nỗi buồn, những lo toan của cuộc sống. Đâu đâu cũng là không khí của lễ hội. Chỉ có hai nơi mà hoạt động vẫn bình thường như mọi ngày.
Không, nói cho chính xác là còn nghiêm túc và luôn trong tình trạng sẵn sàng ứng phó với mọi biến động. Đó chính là doanh trại quân đội và quân trường Hoàng Gia.
Theo như sắp xếp từ trước, mấy hôm nay chỉ có Phan Huy Ích là phải chạy đôn chạy đáo, chuẩn bị mọi thứ cho bản hiệp ước với Anh Cát Lợi. Các thành viên còn lại trong sứ bộ và du học sinh Đại Việt có thể tự do vui chơi, thụ hưởng những ngày thảnh thơi còn lại trước khi lao vào công việc.
Không như mọ người, Bàn không muốn có thời gian nghỉ. Không hiểu sao hình bóng của người con gái tên Sophia ấy cứ lởn vởn trong đầu. Anh muốn tìm đến một việc gì đó để tạm quên đi. Suy nghĩ hồi lâu, anh chọn ra cho mình mục tiêu thích hợp: Quân trường Hoàng Gia.
Đến đây, anh sẽ có dịp quan sát cách thức huấn luyện của binh sĩ và thấy được sự phối hợp tác chiến. Nghĩ là làm, Bàn thay trang phục rồi rảo bước đến nhà tướng quân Mã Kim Đa – từ đoạn này trở đi xin phép gọi ông theo đúng tên tiếng Anh là Mark Downing.
- Ồ, Ngài không tranh thủ mấy ngày này để làm quen London sao? – Downing hỏi.
- Tôi không có tâm trạng nghỉ ngơi, Downing ạ. Tôi đến London ngoài việc thiết lập bang giao thì việc học hỏi tri thức là điều duy nhất. Trong mấy ngày này, chỉ có quân đội là luôn bận rộn. Ông không phiền nếu tôi muốn nhờ ông giúp đỡ đến tham quan Quân trường Hoàng Gia chứ?
- Ngài có hứng thú đối với quân đội à? Theo tôi hiểu thì Ngài vốn không có hứng thú mấy đối với chiến tranh.
- Ông lầm rồi.
Ông có biết, ngoài là một Vương gia, tôi còn là một vị tướng ở sa trường không? Gia quy của chúng tôi là mọi thành viên trong gia tộc, bất kể là nam hay nữ đều phải phục vụ trong quân đội. Mấy anh em chúng tôi, trừ những người còn nhỏ, chưa đến mười lăm thì phải bắt buộc vào quân trường để học tập.
Như anh tôi thì theo cha chinh chiến từ ngày mới mười ba, tôi cũng đi theo Đô đốc Tuyết được năm năm.
- Ngài muốn xem gì ở quân trường? Ngài cũng hiểu những gì gọi là bí mật quân sự thì không phép được tiết lộ.
- Tôi muốn học hỏi.
Những gì có lợi cho đất nước, tôi đều muốn học. Ví như cách phối hợp giữa các loại binh. Theo như những gì ông nói lúc trước, quân đội Hoàng Gia không có số lượng lớn, áp đảo kẻ thù nhưng luôn chiến thắng.
Ông cũng biết, ở phương Đông, nhà Thanh và những triều đại trước đều áp dụng chiến thuật "biển người" để càn quét khắp nơi. Nước Đại Việt chúng tôi dân ít, vóc người lại nhỏ thó.
Nếu có chiến sự nổ ra, người phương Bắc chỉ cần giẫm chân cũng có thể đưa ra hai mươi, ba mươi vạn lính xâm lăng, trong khi chúng tôi cùng lắm cũng chỉ đạt đến con số ba mươi. Sau chiến tranh thì con số đó cũng chỉ còn lại một nửa. Ấy là nói chúng tôi chiến thắng.
Bằng ngược lại,…
- Thôi được rồi, tôi sẽ xin phép nhà Vua. À, sao tôi lại không nghĩ đến Thái tử nhỉ. Ngài chờ một lát, chúng ta đến điện Buckingham ngay sau khi tôi thay đồ.
Khoảng nửa tiếng sau, cả hai đã có mặt ở cung điện. Đón tiếp Bàn là Augustus với nụ cười cố hữu trên môi.
- Ngọn gió nào đưa Ngài đến đây thế Thân vương?
- Ồ, xin Ngài cứ gọi tôi là Jack và chúng ta cũng thay đổi cách xưng hô cho thuận tiện và gần gũi hơn. Tôi đến quấy rầy quả là vì có việc.
Đoạn, Bàn nhắc lại mục đích của mình.
Anh cho biết cải tổ quân đội nước nhà là trăn trở lớn nhất của mấy anh em nhà mình.
- Vấn đề này nói khó cũng không khó, dễ cũng không phải. Chỉ có quân nhân mới được phép ra vào Quân trường. Để tôi nghĩ xem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!