Chương 15: Thuốc nổ đen và súng Điểu thương cải tiến​

Quay về cung, Toản cảm thấy hôm nay mình có thu hoạch lớn.

"Đại công cáo thành. Ha… ha… ha… Ta thông minh quá. Phải tự thưởng cho mình thôi… Ái, chà chà… Lại tự sướng nữa rồi. Tổ phụ ơi là Tổ phụ… Di truyền bệnh cho cháu để làm chi…" Toản tủm tỉm cười một mình đoạn sai người chuẩn bị một bình rượu cùng vài món nhắm. "Giờ làm vua rồi. Cũng phải nếm thử rượu một tí chứ nhỉ

". Toản nhủ thầm. Trước đây khi còn học ở Massachusette, cậu nhiều lần từ chối chúng bạn rủ rê chè chén, chỉ tập trung nghiên cứu. Bởi vậy, cho đến bây giờ cậu vẫn chưa biết uống rượu. Chưa đầy nửa canh giờ sau, Ngự Thiện phòng dâng lên một bàn tiệc với năm sáu món ăn và một bình rượu bên ngoài chỉ ghi hai chữ: Bàu đá."Ô… Không ngờ thời này đã có rượu bàu đá rồi sao?

Nghe nói nó nặng lắm". Lại nhìn mấy món trên bàn, Toản lắc đầu khẽ nói "Ai… Có mình mình mà thức ăn ê hề. Bàn này ở khu Little Saigon chắc không dưới một trăm đồng. Làm vua có khác. Ai… đúng là lãng phí mà. Hỏi sao dân mình không nghèo

". Cầm lấy bình rượu, rót cho mình một chén. Toản đưa lên mũi ngửi. Cậu làm một động tác giống như mấy gã Hán tử trong phim chưởng Hongkong mình xem lúc trước."Hảo tửu… hảo tửu a…

", cậu bắt chước thật giống mặc dù thật ra chẳng biết thế nào là rượu ngon. Cậu không dám uống ngay cái ực như mấy gã Hán tử đó, chỉ ngại ngùng thè lưỡi liếm một chút. Chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê tê, Toản nghĩ"Rượu hóa ra thế này à? Vậy thì cũng thường thôi

". Nghĩ đến đây, cậu cầm chén, một hơi uống cạn."A… Gì thế này?... Cay quá… Nóng quá…

", – Toản hét toáng lên làm mấy tên tiểu thái giám đứng hầu bên ngoài phòng hốt hoảng chạy vào. - Bệ hạ… Bệ hạ… Bệ hạ không sao chứ? - Không sao… không sao… Các ngươi ra ngoài đi. Mấy tên tiểu thái giám thở phào nhẹ nhõm,"May mà không sao". Ra khỏi phòng sau rốt, tiểu Thái bỗng tủm tỉm cười.

- Này. Cười cái gì đó, muốn ăn vài hèo không? – Trước giờ Toản rất thích tên tiểu thái giám này nên đôi lúc cũng không phân tôn ti. Cậu chỉ xem y như là một người bạn đồng trang lứa.

- Bệ hạ. Người đó, không biết uống thì uống từng chút một thôi. Nhấp từng hớp nhỏ. Uống cạn một hơi, Bệ hạ không té lăn quay là may rồi đấy. – Tiểu thái cũng nói nửa thật, nửa cợt nhã, đây là đặc quyền của cậu mà Toản đã ban cho.

- Tiểu Thái này.

Tại sao cậu không nói trước với ta. À, sau này khi chỉ có hai chúng ta, cậu cứ gọi Trẫm là tiểu Thịnh nhé. Cậu là tiểu Thái, hợp với Trẫm thì ra giang sơn thịnh thái, nghe hay lắm.

- Nô tài không dám – Tiểu Thái cũng giật mình, đây là được yêu quá hóa sợ đây mà.

- Cái gì mà nô tài? Trẫm xem cậu như bạn. Vả lại, ở đây chỉ có chúng ta, có gì mà không dám. Còn nữa, cũng không được xưng là nô tài, Trẫm… à ta cũng ghét lắm. Sống mà hơi tí phải giữ phong độ, lễ nghĩa thì mệt mỏi lắm. Nào, lại đây cùng ăn với ta. Mình ta ăn không hết.

Tiểu Thái biết mình có vùng vằng cũng không thoát. Do dự chốc lát, cậu cũng ngồi xuống.

- Tiểu Thái này. Rượu ngon phải có bạn hiền. Chúng ta thế này có phải là bạn hiền không?

- Đúng là bạn hiền. Ta có nằm mơ cũng không thể nào tin được có ngày được gọi là bạn hiền của tiểu Thịnh. – Tiểu Thái là người mau mắn nên dù còn chút e ngại cũng không đến nỗi xa cách như bình thường nữa.

- À, đúng rồi.

Anh ba ta cũng là người hào sảng. Thôi thì phiền cậu qua mời anh ta một chuyến. Chúng ta cùng dùng bữa. Đừng ngại, cậu ngồi chung bàn, không khéo anh ta cũng thấy thích nữa đó chứ.

Tiểu Thái vâng lời, chạy vội sang phủ Quang Bàn.

Một lát sau, tiểu Thái quay lại với không phải là một mà là hai người.

- Ha… ha… Ngọn gió nào thổi qua làm chú tư nhớ tới anh vậy? Sẵn anh hai mới về, anh kéo qua đây luôn.

- Anh hai? – Toản nói rồi chạy tới ôm chầm lấy Quang Thùy.

Giống như Toản, Quang Thùy không có vóc dáng cao ráo như Quang Bàn. Gương mặt Toản cũng hao hao giống anh. Có lẽ cũng chính vì vậy mà ngay trong sử sách, người ta nói Quang Thùy tuy không được lên ngôi nhưng không hề tị hiềm. Anh vẫn một lòng yêu thương và giúp đỡ cho em mình.

Nhưng đừng thấy thế mà xem thường. Anh tuy tầm vóc thấp bé nhưng uy vũ vô cùng, lại thông minh, đĩnh đạc nữa. À, cũng cần phải nói thêm, tính tình của anh rất giống Tam Hoàng thúc Nguyễn Lữ.

Anh cũng mê đá gà và thông thạo Hùng kê quyền, đây cũng là môn võ duy nhất anh học; so với anh mình, Toản chỉ có thể ví như là chú gà con với một chú trống choai vậy.

- Anh hai về thì hay quá.

Nghe nói anh rất giỏi món Hùng kê quyền. Bữa nào rảnh thì dạy em với nhé.

- Được thôi, – Thùy nói, miễn là chú không la oai oái khi bị ăn đòn. Ha… ha…

- Hai người nói nhiều quá. – Bàn xen vào – Thức ăn nguội lạnh hết rồi. Tiểu Thái, ngươi lấy thêm chén đũa cho anh ta mau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!