<tbody>Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân</tbody>
"Đây là Kevin bảo tôi đưa cho cậu, cậu ấy ở nơi này đợi cậu và bạn cậu."
Lâm Dật Phi nhìn tấm thẻ, phía trên viết địa chỉ của một tòa khách sạn. Cậu nhìn Chris đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta có thể đi chứ."
"Vì sao không thể." Câu trả lời của Chris khiến Lâm Dật Phi vui vẻ.
Thông thường thì sau khi giành được giải quán quân sẽ có rất nhiều phóng viên chạy theo phỏng vấn, nhưng Kevin đã trốn, bỏ lại huấn luyện viên đáng thương đang cực lực trả lời vô số câu hỏi của phóng viên.
Vốn cho rằng Kevin sẽ chọn một khách sạn lớn nào đó, nhưng khi bọn họ ngồi xe tới đó mới thấy thì ra đây chỉ là một nhà hàng nhỏ. Trước cửa chỉ có một ngọn đèn, lúc đẩy cửa vào, chuông gió phát ra tiếng đinh linh đinh linh.
Mà Kevin thì đang mỉm cười ngồi bên cửa sổ chờ bọn họ.
Micro đang được mở, cả nhà hàng đều đắm chìm trong dòng âm nhạc nhẹ nhàng.
Lâm Dật Phi cùng Chris đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, trên bàn là một ngọn nến xinh đẹp, giữa cả chiếc bàn trống rỗng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến tâm tình người khác thoải mái.
"Ha ha, sao anh có thể thoát khỏi phóng viên vậy?"
"Anh đội nón thể thao, xen lẫn trong đoàn nhân viên công tác mà trốn ra." Tuy chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng Kevin vẫn tựa như một cảnh đẹp được trưng bày trong tủ kín, khiến những ai đi ngang qua đều phải dừng chân thưởng thức.
"Cảm giác giành được giải quán quân thế nào?"
Kevin chống cằm, nhìn Chris: "May là, anh không phải người cố chấp với danh hiệu quán quân, anh chỉ quan tâm đối thủ của mình có thể cho mình một trải nghiệm không gì sánh bằng hay không thôi."
"Sẽ không để anh chờ lâu." Giọng nói của Chris lạnh lùng. Nâng ly hồng trà trước mắt lên nhấp một ngụm nhỏ, phong độ này cũng nổi bật tựa như khí chất của Kevin, Lâm Dật Phi bỗng cảm thấy mình có chút dư thừa.
"Ai da, hai người thành một cặp rồi à."
Lời nói của Lâm Dật Phi khiến Kevin bật cười, ngay cả vai cũng run lên.
Cơm của nhà hàng tuy không ngon bằng khách sạn lớn, nhưng mùi vị cũng rất tuyệt, không khí cũng tốt. Sau một hồi khẩn trương theo dõi trận đấu thì đến đây ngồi sẽ giúp tâm hồn bay bổng nhẹ nhàng trở lại.
Lâm Dật Phi và Kevin luôn thảo luận về trận đấu hôm nay, về rất nhiều kỹ thuật và chiến thuật, sau khi được Kevin giải thích, Lâm Dật Phi cũng hiểu được nhiều điều. Tuy trước khi trọng sinh cậu cũng thường xuyên cùng Kevin thảo luận những chuyện này, nhưng có lẽ Kevin của lúc ấy đã đạt đến đỉnh cao của thế giới nên có nhiều giải thích không giống với bây giờ. Nhưng hắn của hiện tại, càng hợp với Lâm Dật Phi hơn.
Mà Chris cũng không làm khó nữa, nói ra những lời khiến Kevin thưởng thức.
"Này, Lâm." Bên đường, Kevin lại gọi cậu.
"A? Chuyện gì?" Lâm Dật Phi quay đầu.
"Lớn nhanh một chút, để lúc anh còn ở tuổi hoàng kim có thể đối chiến với em."
Lâm Dật Phi mỉm cười, "Biết rồi, sư phụ."
Hai người trở lại khách sạn, Lâm Dật Phi ăn no ngồi trên sô pha xem ti vi.
"A, lúc nãy vui quá nên ăn nhiều, bây giờ bụng có hơi đầy…"
Chris dọn dẹp hành lý, ngày mai bọn họ sẽ trở về Washington. Thật ra anh muốn cùng Lâm Dật Phi ở Luân Đôn thêm vài ngày, nhưng vì cần làm thủ tục nhập học trường Ghosn, bọn họ phải chuẩn bị cho cuộc sống trung học sau này.
Dọn xong hai chiếc hành lý, Chris ngồi xuống bên cạnh Lâm Dật Phi, "Còn khó chịu không? Có bao nhiêu cậu ăn hết bấy nhiêu."
"Ăn ngon mà, sau này về Washington rồi sẽ không thể nếm được hương vị này nữa." Lâm Dật Phi miễn cưỡng gối đầu lên đùi Chris.
"Về Washington rồi, tớ cũng sẽ dẫn cậu đi ăn những món này." Chris đẩy ra những sợi tóc ngắn trên trán Lâm Dật Phi.
"Hì, Chris… món ngon nhất mà cậu từng ăn là món gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!