Sức phán đoán nhạy bén trên đấu kiếm trường hoàn toàn biến mất, cả đầu Lâm Dật Phi đều nghĩ nếu mình đi, sau khi báo nguy về không thấy Chris sẽ thì phải làm sao?
Ngay sau đó, có một tên đã nhìn thấy Lâm Dật Phi, trong bãi đổ xe rộng lớn như vậy, hành động của bọn chúng vốn rất dễ bị trông thấy, bỗng Lâm Dật Phi hiểu được bọn chúng so với mình càng thêm kinh hoảng.
"Buông cậu ấy ra! Tôi sẽ báo cảnh sát!" Lâm Dật Phi đột nhiên vọt tới, hai tên đó lập tức ngẩn ra, một người trực tiếp kéo Chris vào xe, người còn lại ngồi lên ghế lái.
Lâm Dật Phi vừa chạm tới cửa xe, thì một trong hai tên đã điên cuồng kéo cửa kính xe lên.
"A——" các đốt ngón tay bị kẹp đau đến tận xương, Lâm Dật Phi vẫn cố gắng mở cửa xe.
Chris vì trúng thuốc mê nên đầu óc đã không còn tỉnh táo, anh đưa tay qua muốn chạm vào Lâm Dật Phi, nhưng không còn hơi sức.
Tên ngồi ở ghế lái khởi động xe, tên ngồi phía sau lại trực tiếp đá một cú lên người Lâm Dật Phi.
Cả phổi cũng muốn văng ra, Lâm Dật Phi sống chết ôm chặt chân hắn, hắn hoảng sợ nện thêm mấy đấm lên lưng Lâm Dật Phi, nếu Lâm Dật Phi không buông tay, thì bọn hắn không thể nào lái xe đi.
"FUCK UP! Đánh nó nhanh đi! Đá nó xuống!"
Lúc này đã có người chạy tới bãi đỗ xe.
"Nè — mấy người đang làm gì!" Bảo vệ bãi đỗ xe cầm đèn pin chạy qua.
"Mẹ nó! Buông tay!" Hai tên bắt cóc đỏ mắt, kéo Lâm Dật Phi ném ra cửa xe, phịch một tiếng, Lâm Dật Phi không giữ được mà buông lỏng tay. Đúng lúc bảo vệ chạy tới, xe lập tức chạy đi.
Trước mắt Lâm Dật Phi một mảnh mơ hồ, nhìn chiếc xe chạy xa, hình ảnh dần mờ đi, sự suy sụp không thể chịu nổi đánh xuống suy nghĩ của cậu.
Trong xoang mũi là hương vị lành lạnh của thuốc khử trùng, mơ mơ màng màng, chút ánh sáng xuyên qua khe hở chiếu vào.
Khi lấy lại được tiêu cự, Lâm Dật Phi trông thấy trần nhà trắng, quay đầu nhìn là một bức màn màu lam nhạt, đầu của Lâm Dật Phi vẫn chưa thể nào hoạt động lại được.
"Tỉnh rồi… Tiểu Phi cuối cùng cũng tỉnh rồi!" Bên tai là giọng nói vui mừng của mama.
Lâm Dật Phi nuốt nước miếng, quay đầu, "Mẹ… sao con lại ở đây…"
Lời nói của Lâm mama khiến thân thể Lâm Dật Phi cứng đờ, "Đúng rồi! Chris đâu! Chris đâu!"
Cậu bắt đầu kích động, không chút bận tâm đến tay và chân đang bó bột của mình, cho đến khi Ozbourn tiên sinh theo y tá đi vào, hắn đè lại vai Lâm Dật Phi, "Lâm, tỉnh táo lại nào, trước hãy nghe chú nói."
Hô hấp của Lâm Dật Phi dần ổn định, hai mắt nhìn thẳng vào Ozbourn tiên sinh, "Cậu ấy bị bắt cóc rồi phải không?"
Ozbourn tiên sinh gật đầu, "Chú biết con đã hết sức bảo vệ nó, nên không cần áy náy."
"Đây là chuyện gì? Vì sao phải bắt cóc cậu ấy… bởi vì cậu ấy là người nhà Ozbourn sao?" Lâm Dật Phi biết những gia đình giàu có luôn xảy ra chuyện như thế, "Bây giờ thì sao? Chris đã về chưa?"
Ozbourn tiên sinh lắc đầu.
Lâm Dật Phi ngây ngẩn, mấy giây sau lại hỏi: "Vậy tiền chuộc? Bọn bắt cóc không đưa yêu cầu về số tiền hay sao?"
"Có, nhà Ozbourn còn có thể gánh vác được." Ozbourn tiên sinh ngồi xuống bên giường, "Nhưng chuyện mà chú lo lắng có lẽ Lâm con cũng hiểu."
"Tiền có thể giải quyết nên nó chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ có tiền mà không giải quyết được…" Ngón tay Lâm Dật Phi dần trở nên run rẩy.
"Lát nữa sẽ có cảnh sát hỏi con một số vấn đề. Con chỉ cần nói ra hết toàn bộ những gì con biết là được." Ozbourn tiên sinh nhíu mày, "Chú biết, ngoài chú và Xixi ra, con là người quan tâm Chris nhất. Vì vậy hãy tỉnh táo lại, nói ra hết những gì mà con nhớ."
Lâm Dật Phi gật đầu. Cả buổi chiều hôm đó, Lâm Dật Phi đều nhớ lại lúc Chris bị bắt cóc, giọng nói của hai tên bắt cóc, quần áo thậm chí cả mùi hương trên người của chúng. Người thẩm tra là một nữ cảnh viên, vừa nghe Lâm Dật Phi nói vừa liên tục gật đầu. Biết Lâm Dật Phi đã trực tiếp đánh với bọn bắt cóc, nên trong lúc cậu hôn mê đã từ móng tay, tóc và miệng vết thương lấy mẫu đi xét nghiệm.
"Các chị sẽ nghĩ biện pháp dẫn cậu ấy về đúng không?"
Nữ cảnh viên mỉm cười nhìn Lâm Dật Phi, "Chris là bạn của em, thượng đế nhất định sẽ mang cậu ấy về bên cạnh em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!