<tbody>Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân</tbody>
Hơn mười giây sau, lúc Lâm Dật Phi tưởng chừng như đã qua một thế kỷ, thì đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, Chris kề sát vào tai cậu nhẹ giọng nói "Chúng ta đi", liền kéo cậu chạy ra ngoài.
Hai bên là những bộ xương khô đang múa tán loạn, ngẫu nhiên cũng có âm hồn bay qua. Lâm Dật Phi tựa như không nhìn thấy gì cả, bị Chris kéo đi. Cảm giác về phương hướng của Chris rất tốt, gần như không bị lạc, trực tiếp kéo cậu tới "Đường đến Thiên Đường".
Một đường chạy như bay, Lâm Dật Phi thở hổn hển, ngẩng đầu, "Chúng ta ở đây chờ họ sao?"
"Không, chúng ta đi chơi riêng." Chris nhướng mày, "Cho dù không tìm được chúng ta, thì họ vẫn biết đường về nhà."
Lâm Dật Phi ngẩn người, Chris nói muốn cùng cậu đi chơi riêng ư?
Thực rõ ràng anh đã tiếp nhận lời giảng hòa của mình, nếu lúc đó mình đợi Trần Mạn Mạn, thì không biết Chris có để ý đến mình nữa không. Hơn nữa Mạn Mạn đã không còn nhỏ, tìm không thấy mình cũng biết ngồi xe bus về nhà.
"Được…" Lâm Dật Phi còn chưa dứt lời, Chris đã kéo cậu đi ra ngoài.
Vừa đúng lúc đã đến trưa, Lâm Dật Phi có chút đói bụng. Chris vào quầy thức ăn mua hai cái hotdog, và một ly coca.
Trong công viên trò chơi, bốn phía đều là những tiếng thét điên cuồng, bọn nhóc cầm bong bóng chạy tới chạy lui, trong không khí là mùi hương ngọt ngào của bắp rang bơ cùng với vị lạnh lẽo của kem tươi.
Hai người ngồi trên ghế đá ăn hotdog, Lâm Dật Phi hỏi anh: "Lát nữa chơi cái gì?"
"Tùy cậu." Chris lấy giấy ăn, vươn tay lau đi sốt cà chua còn dính bên khóe miệng Lâm Dật Phi, khuôn mặt hơi cúi thấp này, khiến Lâm Dật Phi hoài niệm không thôi.
Há to mồm uống coca, tâm tình cũng theo đó mà sảng khoái.
"Cậu không uống sao?" Tuy biết Chris rất ít uống nước có ga, nhưng nếu chỉ ăn hotdog thôi thì hình như có chút đơn điệu.
"Ừm." Chris cầm lấy ly nước có ga kia, trên miệng ly có một vết trong trong do đã có người uống, nhưng anh lại không chút để ý nào đặt môi lên. Hai người đơn giản như thế giải quyết bữa cơm trưa, sau đó đi chơi bắn súng cao su.
"Tớ cá là cây súng kia đã bị điều chỉnh rồi, bằng không sao chúng ta bắn mười phát mới trúng chỉ trúng sáu phát chứ?" Lâm Dật Phi tức giận bất bình, Chris không nói lời nào, từ thủy đến chung đều nắm chặt tay cậu.
Sau khi chơi xong một ít trò chơi, Lâm Dật Phi vẫn quyết định ngồi tàu lượn siêu tốc thêm lần nữa.
"Tớ mua vé đôi, trò hay nhất ở đây là tàu lượn siêu tốc, phải chơi vài lần mới có thể hài lòng đi về."
"Được."
Buổi trưa, rất nhiều người đều đi ăn cơm hoặc nghỉ ngơi, nên tàu lượn siêu tốc chỉ cần xếp hàng một chút là có thể lên.
Khi can an toàn hạ xuống, Lâm Dật Phi nắm tay Chris đang ngồi bên cạnh.
Đường ray của mười mét đầu là đường thẳng, thong thả chạy không đến hai giây liền đột ngột tăng tốc, Lâm Dật Phi hưng phấn hét to.
Phía trước phía sau đều là những tiếng thét chói tai, nhưng Lâm Dật Phi lại không sợ hãi. Cậu nghiêng đầu nhìn Chris, còn chưa kịp nói chuyện, thì gió đã ùa vào miệng. Mà Chris vẫn luôn nghiêng đầu nhìn cậu, điều này khiến tim Lâm Dật Phi đập tăng tốc, không phải vì tàu lượn siêu tốc, không phải vì lực hút của Trái Đất, mà là vì Chris, cho dù trong thời khắc nguy hiểm nhất anh cũng chỉ nhìn cậu.
Một cú đảo tròn, Lâm Dật Phi nhắm hai mắt lại, ngay một khắc kia, Chris hôn cậu.
Đó là một nụ hôn cuồng nhiệt, gắn bó không rời, càn rỡ mà điên cuồng, tựa như tất cả những hỗn loạn là lời tự hỏi khi tàu lượn đang đảo tròn. Lâm Dật Phi muốn né tránh, nhưng Chris lại càng thêm dùng sức mút vào, nóng bỏng mà quyết tuyệt.
Lần đầu tiên có cảm giác, sao ba phút của tàu lượn lại nhanh đến như vậy, lúc chuông reo lên báo hiệu rằng đã kết thúc, thì Lâm Dật Phi vẫn còn sững sờ ngồi đó, còn Chris thì nắm chặt lấy tay cậu không buông.
Lâm Dật Phi tựa như người bị mất hồn phách đi theo phía sau Chris, cho đến tận khi đối phương xoay người lại.
"Cậu hỏi tớ, chúng ta có thể làm hòa với nhau không. Đáp án của tớ là không thể."
Lâm Dật Phi mở to hai mắt nhìn anh.
"Bởi vì tớ không thể áp chế những xúc động của chính mình. Tớ không thể chỉ với vai trò là một người bạn thân mà ngày đêm nhớ đến cậu. Vô luận cậu có đứng bên cạnh tớ hay không… thì tớ đều muốn ôm cậu hôn cậu…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!