<tbody>Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân</tbody>
"Một người bạn cho."
Lâm Dật Phi vừa dứt lời, Chris liền xoay người, "Chiều nay tớ không đi, các cậu đi đi."
"A? Vì sao?" Lâm Dật Phi đuổi theo giữ chặt anh. Tuy Chris không giãy khỏi tay Lâm Dật Phi nhưng cậu biết anh đang mất hứng.
"Không có gì." Chris nghiêng đầu, Lâm Dật Phi nhìn không thấy mắt anh.
"Ách? Nhưng có cơ hội xem những trận đấu cao cấp cũng là một chuyện tốt mà." Lâm Dật Phi như con bạch tuộc quấn lên người Chris, "Tớ vì muốn cùng cậu đi xem mới xin tấm vé này."
Tuần trước cậu gặp Kevin Phil trên hành lang. Đối phương nở một nụ cười nho nhã lễ độ với cậu, Lâm Dật Phi liền đuổi theo, hỏi anh ta có thể cho mình vé xem trận giao hữu giữa đại học Washington và đại học Cambridge không. Kevin thực sảng khoái đưa cho cậu, nói mình ở Mỹ không có bạn nên cho dù cầm vé cũng không biết nên đưa cho ai, Lâm Dật Phi xin vừa đúng có năm vé, thật may mắn.
Nhưng hiện tại khi mình nói ra, Chris lại không muốn đi.
"Đi đi, đi đi! Nói không chừng ở đó sẽ có đối thủ tương lai của cậu đó! Nếu cậu chú ý quan sát trận đấu thì sẽ có hiểu biết thêm về họ. Nhưng bọn họ vẫn chưa xem qua trận đấu của cậu, cho đến một ngày nào đó gặp nhau trên sân, nhất định sẽ làm những tên tự cho mình là cao hơn người ta kia phải chấn động!"
Đầu Lâm Dật Phi tựa lên vai Chris, giọng nói không lớn, hơi thở như thì thầm mà phả lên cổ và tai Chris.
"Được rồi." Chris cuối cùng cũng gật đầu.
Bọn họ ăn cơm xong liền đi đón xe bus. Phía sau xe có rất nhiều khoảng trống không người ngồi. Lâm Dật Phi và Chris ngồi cạnh nhau, Chris vẫn như trước chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Lâm Dật Phi tựa như không có xương mà dựa lên vai đối phương, tầm mắt cũng nhìn về phía Chris đang nhìn, nhìn một chút liền cảm thấy mỏi mắt, rất nhanh đã ngủ mất. Ở đâu cũng có thể ăn no ngủ ngon là đặc điểm của Lâm Dật Phi.
Nháy mắt đã tới trạm, đầu Lâm Dật Phi trượt khỏi vai Chris, Chris liền vươn tay, lòng bàn tay đặt lên trán Lâm Dật Phi, nhẹ nhàng đưa đầu cậu trở lại vai mình.
Xe dừng lại ở gần đại học Washington, vai Chris hơi nhúc nhích, ngón tay xoa xoa tóc Lâm Dật Phi, "Dật Phi, đến rồi."
"Ưm." Lâm Dật Phi chép chép miệng, mơ mơ màng màng xuống xe. Khi cậu trông thấy kiến trúc của đại học George Washington thì vẻ mặt mơ màng đã biến mất, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Vườn trường thật trống trải, cũng rất có khí phái, kiến trúc cổ điển cùng những dãy phòng học hiện đại được kết hợp với nhau. Bước vào trong sân, cây cối rậm rạp tức khắc nhảy vào mắt.
Mặt cỏ rộng lớn, có thể ngồi xuống đấy thảo luận vấn đề học tập, có thể thư thái nằm ngủ, tận tình hưởng thụ ánh nắng ấm áp.
Bọn họ hỏi thăm xung quanh, cuối cùng cũng tìm được sân đấu kiếm. Trận đấu giao hữu còn hai mươi phút nữa mới bắt đầu, khi năm người bọn họ đưa phiếu cửa cho nhân viên, đối phương thực kinh ngạc mà nhìn họ.
Đi vào sân đấu kiếm, chỗ ngồi gồm nửa vòng, tổng cộng khoảng mười lăm đến mười tám ghế ngồi, những hàng ghế đầu đã ngồi đầy, còn có người lấy máy quay phim ra quay. Bọn Lâm Dật Phi ngồi ở vị trí trung gian, tuy rằng không phải hàng đầu nhưng vẫn có thể nhìn thấy toàn cảnh của trận đấu.
Đội viên của hai đội lúc này đã vào sân, thân mặc đủ trang phục ngồi trên ghế thoải mái trò chuyện, đây vốn chỉ là trận đấu giao hữu chứ không phải cuộc chiến sinh tồn gì. Khi Kevin Phil ôm bội kiếm đi vào, nháy mắt liền trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người. Mái tóc màu nâu nhạt, đôi mắt sâu, miệng mang ý cười nhẹ làm người khác không thể tìm thấy dấu vết không hoàn mỹ nào trên người y.
"A, mau nhìn kìa, đó chính là Kevin Phil! Đẹp trai quá!"
"Lúc cười lên thật mê người! Hơn nữa còn là quán quân của cuộc thi đấu kiếm phạm vi toàn quốc của Anh, nửa năm sau sẽ tham gia thi đấu Olympic đó!"
"Cậu xem tư thế đi đường của anh ấy kìa, xem gương mặt anh ấy kìa, thật đúng là một chàng trai lịch thiệp mà!"
Nhóm nữ sinh xung quanh nhỏ giọng nghị luận, trong mắt đều là sắc thái hưng phấn. Hiện tại nếu không tranh thủ thời gian nghị luận, đến khi trận đấu bắt đầu sẽ không thể ồn ào được nữa.
Katherine mở to mắt, nhìn về phía Kevin, "Ồ, người tặng hoa cho Lâm là anh ta mà."
Không biết có phải ảo giác hay không, bàn tay đang nắm tay Lâm Dật Phi của Chris đột nhiên dùng sức, Lâm Dật Phi cúi đầu nhìn hai tay đang nắm chung một chỗ, không khỏi nhớ tới bó hoa bách hợp mà Kevin đã tặng cho mình. Chris dường như không thích mình ôm bó hoa kia, cuối cùng không còn cách nào đành lặng lẽ giữ lại tờ giấy, giao bó hoa cho nữ nhân viên công tác.
"Cậu thật sự thích bó hoa đó sao?" Chris nhẹ giọng hỏi, nhưng ánh mắt vẫn ở trên sân đấu.
Lâm Dật Phi gãi đầu: "Tớ không phải nữ sinh, sao có thể thích được người tặng hoa chứ? Tớ thà cùng với cậu đi ăn McDonald."
Thật ra trọng điểm của câu nói này không phải "McDonald", mà là "cùng với cậu".
Chris nhếch môi, chậm rãi luồn ngón tay mình vào khe hở giữa các ngón tay của Lâm Dật Phi.
Trận đấu đoàn thể sắp bắt đầu, đã có hai hàng tuyển thủ đứng ở hai bên, khán giả vốn đang khe khẽ nói nhỏ với nhau nháy mắt trở nên im lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!