<tbody>Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân</tbody>
Mắt nhắm mắt mở chạy dọc theo hai lề đường. Vài phút sau, cậu đứng ven đường, giơ tay ra hiệu với Mark, đối phương ném một chai nước suối vào tay cậu.
Uống liền mấy ngụm lớn, Lâm Dật Phi cảm thấy mình đã tỉnh táo được đôi chút.
"Lâm, tớ biết cậu không thích chúng tớ mỗi ngày ép buộc cậu." Mark thản nhiên nói.
"Các cậu cũng vì muốn tốt cho tớ." Mặc kệ tớ có thích hay không.
"Tớ và Philip tuy thích đấu kiếm nhưng không giỏi như Katherine và cậu, càng kém hơn Chris. Chúng tớ không thể trở thành danh tướng được lên ti vi." Mark ngửa đầu, nhìn bầu trời trong xanh qua những tán lá cây, "Cậu nhìn mặt trời kia đi, lúc mới mọc nó không chói mắt như vậy, nên tớ có thể nhìn rõ nó. Nhưng sau đó nó sẽ dần tỏa ánh sáng ra bốn phía, để rồi đến một lúc nào đó tớ cũng chỉ có thể cúi đầu nhìn cái bóng của chính mình."
Lời nói của Mark khiến mắt Lâm Dật Phi cay cay.
"Tớ chưa từng hy vọng mình có thể trở thành mặt trời. Nhưng nếu có thể làm bạn với nó, thì lúc cúi đầu xuống, tớ sẽ tự hào lắm."
Lâm Dật Phi hít sâu rồi cười nói: "Tớ không phải mặt trời, nên sẽ không có ngày tớ làm mắt cậu bị thương đâu."
Nói xong, cậu tiếp tục chạy.
Cho dù một ngày nào đó tớ có thứ ánh sáng mà người khác không có, tớ vẫn sẽ nhớ rõ những người đã mang thứ ánh sáng này lại cho tớ.
Vì vậy, Lâm Dật Phi vẫn rèn luyện theo kế hoạch, bắt đầu bước vào con đường nhân sinh nào đó.
Chẳng mấy chốc lại đến cuối tuần, cũng có nghĩa là đã đến trận bán kết.
Lâm Dật Phi đi đến sân đấu kiếm, tình cờ gặp Chris trong phòng thay quần áo. Tủ của hai người vừa lúc đặt bên cạnh nhau.
"A…" Vốn nghĩ rằng sẽ gặp anh trên sân, nên không thể trách lúc Lâm Dật Phi trông thấy anh, cậu cảm thấy mất tự nhiên và bắt đầu hồi hộp.
Chris đã thay xong trang phục, đang chỉnh lại bao tay, dựa vào tủ đồ nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi.
Cởi quần áo của mình, thay trang phục xong, Chris bỗng gọi cậu lại.
Chris quỳ một gối xuống trước mặt cậu, ngón tay chạm nhẹ lên giày cậu, giúp cậu thắt chặt lại dây giày. Lâm Dật Phi ngơ ngác nhìn đỉnh đầu Chris, bỗng nhiên trong ngực tràn ngập cảm xúc không tên.
"Trận chung kết nhất định thuộc về tớ và cậu." Chris ngẩng đầu, ánh mắt của anh có một luồng sức mạnh khiến người khác phải tin tưởng.
Hai người sóng vai ra sân đấu, khi tách ra thì vỗ tay cỗ vũ cho nhau.
Lâm Dật Phi đến bên sân, đội mũ bảo vệ, cầm kiếm nhắm mắt lại, đứng thẳng lưng. Chẳng mấy chốc, tất cả những âm thanh huyên náo xung quanh đều biến mất, trong mắt cậu giờ đây chỉ còn mỗi đối thủ đang đứng đối diện mình.
Tiếng bắt đầu của trọng tài vang lên, Lâm Dật Phi thăm dò đối thủ của mình, tiến công sắc bén sau đó lại ổn định thân người trước những cú phòng thủ phản công của đối thủ, thậm chí dưới những tình thế quan trọng thì bình tĩnh phản kích lấy điểm.
Đối thủ của cậu là một thiếu niên lớp tám, kỹ thuật nhuần nhuyễn và có lực sát thương lớn. Lâm Dật Phi né tránh, luôn lợi dụng những lúc đối thủ đang ở thế công mãnh liệt nhất mà phản kích đạt điểm, việc này càng khiến cho trận đấu thêm phần phấn khích.
Trong khán phòng, Kevin chống cằm nhìn Lâm Dật Phi, cậu bạn ngồi bên cạnh y buồn cười nói: "Sao tớ cảm thấy cậu dường như đã si mê cậu học sinh cấp hai kia thế?"
"Cậu không cảm thấy chuyện này vớ vẩn lắm à?" Kevin chậm rãi nói, nhưng đôi mắt vẫn không hề rời khỏi trận đấu.
"Được rồi, trong giải đấu này cậu nhóc đó quả thật rất nổi tiếng, nhưng nếu trở thành đối thủ của cậu, không phải chỉ cần một hiệp là cậu có thể đánh bại cậu ta sao."
Lúc này hiệp một đã chấm dứt, có một phút để nghỉ ngơi. Trận đấu của Chris còn đang tiếp tục mười giây cuối cùng, công kích của anh chẳng những nhanh mà góc độ và sức mạnh còn chính xác như máy tính, đường kiếm đâm trúng vai trái của đối thủ, và kiếm đó cũng là kiếm chấm dứt hiệp đấu này.
Kevin ngửa đầu, nheo mắt lại.
"Ryder, cậu có nghĩ rằng mười năm sau, lúc hai mươi tám tuổi – cái tuổi hoàng kim của đấu kiếm, hai cậu nhóc này vừa tròn hai mươi bốn tuổi, có động lực vươn lên và kinh nghiệm phong phú được tích lũy qua các trận đấu, họ nhất định sẽ hướng về ngai vàng của kiếm đạo."
Ryder ngồi bên cạnh bật cười, "Cậu là thiên tài hiếm gặp của Anh quốc chúng ta, còn lo lắng sẽ có người đoạt ngai vàng của cậu hay sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!