Chương 15: Chúng ta nhất định sẽ tìm được nhau

<tbody>Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân</tbody>

"Xin hỏi muốn đến Trần Lâm Ký phải đi đường nào?" Chris mở miệng nói ra câu tiếng Trung cực chuẩn khiến cô gái giật mình, vốn đã bị động tác của anh dọa sợ nhưng rồi khi ngẩng đầu đối diện với đôi mắt màu lam, cô gái bất giác ngẩn ngơ.

"… Cậu… muốn đến Trần Lâm Ký để làm gì?" Là một cô gái thì sẽ rất dễ ngượng, đặc biệt là khi đứng trước người đẹp trai như Chris.

"Tìm bạn của tôi."

"Tớ dẫn cậu đi nhé, tên tớ là Trần Mạn Mạn, Trần Lâm Ký là do ba tớ và chú Lâm hợp tác làm ăn." Cô gái xuống xe, sau đó đẩy xe đi về phía trước, "Qua tấm biển Cô Gái Thượng Hải kia thì có thể thấy Trần Lâm Ký rồi."

Đi vào quán mới thấy khách khứa đã ngồi đầy. Lúc này đúng vào giờ dùng bữa tối, quán ăn gần như không còn chỗ ngồi.

Mẹ Lâm đang đứng sau quầy tính tiền, nghe thấy tiếng của Mạn Mạn, bà ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Chris đứng phía sau Mạn Mạn thì sửng sốt, ngay cả tư thế đang đếm tiền cũng dừng lại.

"Chr…is?"

Chris đi lên phía trước, "Chào dì, con đến tìm Dật Phi."

"À… à…" Vài giây sau, chợt nghe mẹ Lâm lớn tiếng gọi, "Tiểu Phi ––– con mau ra đây! Chris đến kìa!"

Lâm Dật Phi đang rửa chén bên trong, không nghe rõ lời của mẹ, chỉ trả lời qua loa, "Con rửa chén xong sẽ ra!"

Mẹ Lâm giậm chân, "Mẹ nói người đến là cậu bạn thân nhất của con khi ở New York! Christopher!"

Giây tiếp theo bỗng nghe thấy tiếng "loảng xoảng" của chén dĩa bị bể, Lâm Dật Phi mặc tạp dề chạy ra, khi cậu trông thấy thiếu niên cao ngất kia, chợt không biết nên làm thế nào cho phải.

"Chris."

Mẹ Lâm xót xa vọt vào trong, "Tiểu tổ tông của tôi ơi, đừng nói con làm bể hết chén dĩa của mẹ rồi đấy!"

Lâm Dật Phi cảm thấy buồn cười, chà hai cái bao tay đang đeo vào nhau, chân mang giày plastic dùng khi đi mưa, tạp dề trên người còn "tí tách" nhiễu nước. Cậu muốn tiến lên nhưng lại lúng túng không biết có nên không.

Khó tin cỡ nào chứ, cậu vẫn nghĩ là trừ khi mình đi tìm Chris, nếu không Chris sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mình.

Chris không nói gì, chỉ bước đến ôm chầm lấy Lâm Dật Phi, cái ôm chặt đến nỗi có thể nghe thấy tiếng "răng rắc" của xương cốt, muốn thở cũng khó.

Mình đang nằm mơ sao? Lâm Dật Phi tự hỏi.

"Tớ đang nằm mơ sao?" Tiếng nói trầm thấp của Chris vang lên bên tai cậu.

Quán ăn rất ồn ào, chỉ có ngẫu nhiên vài người nhìn bọn họ.

Lâm Dật Phi vươn tay ôm anh, vẫn chưa bình tĩnh lại.

"Ôi ôi! Hai con cứ lên lầu nói chuyện đi! Để mẹ đây làm vài món ngon cho các con ăn! Đừng ôm nhau ở đây, tiểu Phi con nhìn con làm dơ quần áo của Chris rồi này!"

Lúc này Lâm Dật Phi mới phản ứng lại, giãy khỏi vòng tay ấm áp của Chris, cởi những thứ trên người mình ra, "Cảm ơn mẹ!"

Cậu nắm tay Chris lên lầu.

Vào phòng mình đóng cửa lại, Lâm Dật Phi thở hổn hển, tức giận nhìn Chris đã cao hơn mình cả cái đầu.

"Sao cậu lâu như thế mới đến tìm tớ! Tớ viết nhiều thư cho cậu đến vậy mà cậu cũng không thèm trả lời!"

"…" Chris chỉ im lặng nhìn Lâm Dật Phi, không nói gì.

Nhìn thấy áo sơ mi và cái ba lô cũ trên người Chris, Lâm Dật Phi nhướn mày, "… Đừng nói là cậu bỏ nhà đi nhé?"

"Không." Đối với Chris, việc để lại một lá thư sau đó bỏ đi mới gọi là "bỏ nhà đi", còn đằng này anh đã nói rõ với cha mình rằng anh đi, đây chỉ có thể xem là "rời nhà" mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!