Chương 13: Cậu chủ

<tbody>Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân</tbody>

Hôm sau rời giường, Lâm Dật Phi dẫn Mạn Mạn đến trường. Mạn Mạn rất ít nói, chỉ có mình Lâm Dật Phi giải thích với cô nàng những tuyến xe buýt và tình hình trường học. Mạn Mạn không cùng lớp với cậu. Nhưng khi cậu vào đến lớp thì trông thấy Mark đá lông nheo với cậu, "Ha ha, Lâm, cái cô bé người Trung Quốc lúc nãy có phải là bạn gái của cậu không?"

Lâm Dật Phi liếc mắt xem thường, "Đó là con gái của bạn ba tớ, cũng như em gái tớ vậy."

Mark không thấy thú vị chút nào, nói: "Người Trung Quốc các cậu cứ luôn thẹn thùng."

Mặc kệ thế nào, nhờ Mark, Lâm Dật Phi dần được các học sinh khác tiếp nhận. Tuy rằng lúc đầu khi họ thấy Mark cùng Lâm Dật Phi nói chuyện đều rất kinh ngạc, nhưng khi tới cuộc thi giữa kỳ, bọn họ ai cũng muốn nhờ Lâm Dật Phi giảng bài giúp nhưng không biết nên mở lời thế nào, mà Mark thì cực kỳ nhiệt tình nhận trọng trách, rất nhanh những bạn học trong lớp đều quen thuộc với cậu.

Hoạt động của câu lạc bộ khiến Lâm Dật Phi cảm thấy rất vui, tuy người có thể tập luyện với cậu chỉ có một mình Katherine mà thôi. Katherine rất hiếu học, thậm chí còn vì chuẩn bị cho cuộc thi mà lén tìm Lâm Dật Phi nhờ cậu dạy mình. Với Katherine, đấu kiếm không chỉ có ý nghĩa giải trí, cô nàng thật sự say mê môn thể thao này.

Lâm Dật Phi đương nhiên sẽ nhận lời cô nàng, bởi vì trình độ của Katherine được nâng cao thì cậu mới có đối thủ.

"Khoan, tên đầy đủ của cậu là Katherine Berman?" Dường như Lâm Dật Phi chợt nhớ ra chuyện gì đó.

"Sao thế? Cậu có ý kiến gì với tên tớ sao?" Katherine nheo mắt nhìn Lâm Dật Phi, rõ ràng nửa tiếng trước cô nàng mới là người bị thua dưới kiếm của Lâm Dật Phi.

"Không… không có ý kiến…" Chẳng lẽ mình ngoài việc có thể nhìn thấy một quán quân thế giới là Chris ra, còn may mắn quen biết người phụ nữ nổi tiếng về các cuộc thi đấu kiếm Saber lớn nhất trong lịch sử sao?

Theo trí nhớ trước khi trùng sinh của Lâm Dật Phi, Katherine là người đã đạt danh hiệu người phụ nữ đứng thứ ba Hoa Kỳ và đứng thứ chín thế giới về đấu kiếm Saber. Nhưng lúc ấy quan hệ của cậu và cô không thân lắm, chỉ có một lần trò chuyện trong bữa tiệc, vừa nói được mấy câu đã bị Chris kéo đi. Nhưng nhìn Katherine của bây giờ, không ngờ gương mặt nhiều tàn nhang như thế mà mười năm sau lại trở thành một đại mỹ nữ.

Nhưng quan sát kỹ mắt cô nàng, cậu có thể xác nhận đó là Katherine trong trí nhớ của mình.

Sau đó, vào giờ hoạt động trong câu lạc bộ, Lâm Dật Phi chỉ cho Katherine, rồi hai người sẽ quyết đấu. Mà khi Lâm Dật Phi sửa giúp Katherine những kỹ thuật hoặc động tác sai, Mark và Philip cũng sẽ đứng bên cạnh tiếp thu, sau vài lần tập luyện, họ đã có tiến bộ rõ rệt.

"Lâm, tớ thấy một ngày nào đó có lẽ chúng ta sẽ thành lập một đội nam sinh đấu kiếm Saber, tớ cùng Philip đều rất muốn tham gia thi đấu nhóm đấy." Ngày nọ, Mark chân thành nói với Lâm Dật Phi, ngay cả Philip đứng bên cạnh cũng gật gù không ngừng.

Tuy rằng thầy Perry vẫn áp dụng thái độ thoải mái để dạy, nhưng nếu đã bắt đầu huấn luyện để thi, thầy sẽ nghiêm túc hơn rất nhiều.

Katherine tiến bộ rất nhanh, những động tác luôn bị sai trước đây đều đã sửa và thực hiện lại một cách chuyên nghiệp, Lâm Dật Phi cảm thán mình sau này dù không thể làm vận động viên cũng có thể làm huấn luyện viên đây.

Khi luyện tập với Mark và Philip, Lâm Dật Phi cũng sẽ giúp họ sửa sai.

"Philip, kiếm vừa nãy cậu đánh Mark mạo hiểm quá rồi, không phòng thủ cho mình, như vậy một khi kiếm ấy thất bại, Mark sẽ rất dễ dàng phản kích."

"Lúc nãy Mark cậu chọn cách sử dụng bước lướt, tớ cũng cho rằng đây là sự lựa chọn sáng suốt, nhưng vị trí đâm kiếm của cậu hơi thấp, nếu gặp được người có trình độ cao hơn Philip, đối thủ chắc chắn sẽ ngăn chặn rồi phản kích. Còn cậu sẽ bị đoạt đi tiết tấu, một khi tiết tấu bị Philip cướp đi thì Mark cậu lập tức bị mất ưu thế…"

Thầy Perry đứng nghe, thường xuyên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Không chỉ bởi vì những lời của Lâm Dật Phi đều rất thực tế, mà còn vì sắc thái trên gương mặt cậu như một vận động viên chuyên nghiệp đã từng tham gia rất nhiều trận đấu.

Cuộc thi kiếm Saber cho nữ rất nhanh đã đến. Katherine căng thẳng. Bởi vì sáng nay cô nàng có bốn trận đấu, phải thắng ít nhất ba trận mới có thể vào vòng trong.

"Cậu căng thẳng cái gì? Lấy thực lực của cậu chắc chắn không có thể đạt giải quán quân đâu, nghĩ vậy sẽ không còn căng thẳng lo âu gì nữa." Lâm Dật Phi cười nói ra những lời đáng đánh đòn, suýt chút đã bị Katherine bóp chết.

"Cái gì gọi là "lấy thực lực của cậu chắc chắn không có khả năng đoạt giải quán quân"?" Katherine bùng nổ, "Đừng quên, chiều hôm đó cũng là cuộc thi đấu Saber của nam! Tớ chờ đến lúc nhìn thấy cậu bị người khác đánh bại!"

Trận đấu diễn ra vào cuối tuần, khi Lâm Dật Phi thu xếp đầy đủ trang bị và kiếm thì thấy Trần Mạn Mạn đứng trước cửa, dường như muốn nói gì đó.

"Sao vậy, Mạn Mạn?" Lâm Dật Phi đeo ba lô lên lưng rồi đi ra cửa.

"Tớ cũng muốn xem cậu đấu."

"Ha ha, buổi sáng tớ chỉ xem bạn đấu mà thôi, chiều mới đến phiên tớ." Lâm Dật Phi nhìn Mạn Mạn, tiếng Anh của cô nàng không tốt lắm nên cũng không có nhiều bạn.

"Nhưng…"

"Nếu cậu thật sự muốn đi thì nên mang theo chút điểm tâm, bởi vì trưa nay chúng tớ sẽ ăn ở quán cơm gần đó." Lời nói của Lâm Dật Phi khiến Mạn Mạn nháy mắt vui hẳn lên.

Sân đấu kiếm này tuy không lớn, nhưng vẫn có thể tiến hành đồng thời bốn trận đấu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!