Chương 78: Màn 78: Bạch Hạc (6)

Không một con người bình thường nào lại yêu cầu người khác lấy đi "trái tim" của mình, nhưng Cronos lại đưa ra một yêu cầu điên rồ như vậy. Thậm chí hắn còn không hề hoảng sợ hay bất an vì điều đó, hắn mang theo sự phấn khích, mong đợi và một thứ tình yêu như của ngày tận thế.

"Lấy đi trái tim tôi, đưa tôi vào lỗ sâu." Cronos nói, "Đây là số phận mà em ban tặng cho tôi."

"Anh ta điên rồi à?" Trâu Minh Hạo không thể hiểu được, "Theo lời anh ta, trình độ công nghệ hiện nay không thể tạo ra tim nhân tạo phù hợp với thể chất của anh ta. Anh ta định xuyên qua lỗ sâu để trở về trong khi ngực có một lỗ lớn à?"

Diệp Lâm không nói gì. Bây giờ mấy người họ đang ở vùng đất băng giá của Bắc Cực, chuẩn bị phóng Cánh cửa Homer – lỗ sâu nhân tạo. Kể từ khi Trái Đất vỡ vụn, diện tích băng hà ở Bắc Cực đã mở rộng hơn 60%, thời gian cực đêm dài hơn, bão tuyết quanh năm không tan.

Bạch Hạc thời kỳ đầu đã xây dựng những khoang sinh mệnh và trạm đông lạnh quy mô lớn ở vùng đất băng giá, cốt để đề phòng thảm họa hủy diệt Trái Đất.

Diệp Lâm mặc áo khoác gió, từ đầu đến chân chỉ lộ ra đôi mắt bên ngoài. Anh đứng trước hang băng, quan sát toàn bộ quá trình lỗ sâu đi vào quỹ đạo cùng với nhiều người khác.

Dưới bầu trời đêm tối lạnh lẽo, cực quang như dòng sông ảo mộng muôn màu. Trâu Minh Hạo khởi động "ma trận". "Homer" to bằng vệ tinh như một cánh cửa xoay tròn, từ từ nở rộ trong màn đêm, dần dần trở thành một khối cầu đen khổng lồ. Bề mặt thỉnh thoảng lóe lên những đốm tuyết bạc và mã vạch màu xanh lá cây. Diệp Lâm cầm lấy kính viễn vọng. Trâu Minh Hạo lướt ngón tay nhanh chóng trên màn hình LCD của máy tính siêu hạt nhân, anh ta gật đầu về phía Diệp Lâm: "Công thức chính xác, thuật toán không sai."

Lại qua nửa tiếng.

Giọng nữ AI máy móc cuối cùng vang lên: "Cánh cửa Homer, đi vào quỹ đạo."

Đám đông đang căng thẳng bỗng vỡ òa trong tiếng reo hò nhiệt liệt.

Tuy nhiên, chỉ có Diệp Lâm một mình đứng dưới cực quang, yên lặng ngẩng đầu nhìn "mặt trăng đen" trên bầu trời.

Phía sau truyền đến tiếng ủng giẫm trên tuyết. Trâu Minh Hạo đứng cạnh Diệp Lâm, cùng anh ngẩng đầu nhìn Homer.

"Bây giờ Cánh Cửa đã xây xong rồi." Trâu Minh Hạo sau một thời gian dài, mới chậm rãi nói, "Mã nguồn… Cậu thật sự đã quyết định rồi à?"

Cronos đang cho cá ăn trong biển sâu. Mũi cá mập áp vào đầu ngón tay hắn, hơi giống mũi của một chú cún con.

Diệp Lâm gõ gõ vào tấm kính bên ngoài. Cronos quay đầu lại, hắn nhìn đối phương một lúc, rồi theo dòng hải lưu bơi tới.

"Ra đây đi." Diệp Lâm nói, "Để tôi xem Beacon của anh."

Cronos c** tr*n nằm trên bàn mổ ở khu L. Aurora đã xây dựng một bệnh viện giống như nhà thờ ở đây, cung cấp cho Ôn Quân Hoa làm thí nghiệm sinh học.

"Chúng ta chuẩn bị thực hiện một kế hoạch Người Mới, dùng DNA của anh." Diệp Lâm đang rửa tay. Anh sát trùng xong, ngồi xuống bên cạnh Cronos, "Tên kế hoạch là Beacon."

"Chúng ta sẽ tạo ra những Tiên phong giống như anh. Tương lai sẽ cùng tôi đi vào Cánh cửa Homer, tìm kiếm tọa độ Điểm Kỳ Dị."

Diệp Lâm đưa tay ra, lòng bàn tay anh từ từ vuốt dọc cổ Cronos xuống gần ngực đối phương, cuối cùng dừng lại ở vị trí phía trên tim, không di chuyển thêm nữa.

"Nếu tôi lấy tim của anh ra và giữ cho nó đập bình thường, thay thế bằng một tim giả nhân tạo, đặt anh vào khoang sinh mệnh tiên tiến nhất hiện nay, duy trì các dấu hiệu sinh tồn, anh có thể chịu đựng được bao lâu?"

Cronos nhìn anh, có chút thản nhiên: "Tôi không biết. Hiện tại tôi đang trải qua chính là hiện tại của tôi. Tương lai tôi không thể biết trước."

Diệp Lâm gật đầu, anh không biểu hiện bất kỳ sự thất vọng nào, chỉ nói: "Vậy thì tôi của tương lai, sẽ làm gì?"

Cronos hơi sững sờ, hắn không thể đưa ra câu trả lời.

Diệp Lâm rụt cánh tay lại, anh đứng dậy, cúi đầu nhìn người trên giường: "Tôi vẫn luôn suy nghĩ, tại sao tôi lại tạo ra "anh" trong tương lai. Sau này tôi đã hiểu, tôi tạo ra anh, là để sao chép ra "trái tim" thứ hai của anh, sao chép ra mã nguồn có thể giải phóng mô hình vật thể trung gian của trái tim nguyên bản của anh. Và trong tương lai, khi anh và Lý Triệu Bạch cùng nhau trở về điểm khởi đầu của số phận, Cánh cửa Homer sẽ ngừng hoạt động vì anh.

Vậy làm thế nào để cứu anh, cứu Homer, tôi nghĩ, mã nguồn được sao chép có thể làm được."

"Tôi của hiện tại sẽ không để anh chết, tôi của tương lai cũng sẽ không để anh chết. Dù tôi có quên hết mọi thứ, tôi vẫn tin, tôi sẽ cứu anh."

Diệp Lâm cúi người xuống, anh thành kính hôn lên môi Cronos, trán chạm trán, như thể đang cầu nguyện: "Tôi sẽ mở Cánh cửa Homer, trong vũ trụ bao la, chờ đợi được gặp lại anh."

***

Vào ngày 25 tháng 1 năm 253, đúng 8 giờ sáng, Cánh cửa Homer – lỗ sâu nhân tạo đã ngừng hoạt động suốt hai năm – đột nhiên vang lên tiếng chuông. George đang nằm sấp trên màn hình LCD trong khu I giật mình tỉnh giấc. Anh ta bàng hoàng lúng túng muốn đứng dậy, một chân đá vào Trần Đa đang nằm trên sàn cạnh đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!