Hôm nay cuối cùng Cronos đã không còn tiếp tục ở trong vùng biển sâu bên ngoài bể kính nữa.
Nửa dưới khuôn mặt hắn đã đeo chiếc mặt nạ kim loại màu bạc, yên lặng ngồi trên chiếc ghế piano bên trái căn phòng.
Bây giờ Diệp Lâm nhìn thấy hắn vẫn sẽ vô cùng căng thẳng, đây là bản năng của con người khi đối mặt với sinh vật nguy hiểm có thể dễ dàng g**t ch*t mình, cho đến khi Apollo mang đôi cánh hạc trắng kia vào.
Diệp Lâm theo bản năng nói: "Đừng đeo cái này cho anh ta."
Apollo cười khẩy: "Cậu muốn chết à?"
Diệp Lâm nuốt một ngụm nước bọt, anh gắng gượng kiên trì nói: "Đừng đeo cho anh ta, tôi sẽ không sao đâu."
Apollo tuy không rõ trong đầu anh có vấn đề gì, nhưng cũng không muốn mạo hiểm giằng co với Diệp Lâm, chỉ cần đến địa bàn của Cronos thì không ai dám ở lại trong tầm mắt hắn quá lâu, Apollo cũng không ngoại lệ, cuối cùng anh ta cảnh cáo vài câu, rồi giống như một con chó cụp tai, chật vật ném bộ trói buộc xuống đất.
Diệp Lâm đứng bên cạnh cây đàn piano, anh mở tập thơ ra đặt trên nắp đàn, hỏi đối phương hôm nay muốn nghe gì.
Tiên phong đeo mặt nạ không thể trả lời, đôi mắt nhạt màu của Cronos nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Lâm, người sau dựng tập thơ lên, tự cho là hài hước nói: "Anh có thể gọi món."
"Tôi là một người tuyệt vọng, là lời nói không có tiếng vọng." Diệp Lâm chậm rãi đọc, "Mất hết tất cả, lại sở hữu tất cả."
Cronos không có phản ứng gì, hắn rũ mắt, như thể đang ngủ.
Diệp Lâm nhìn hắn một lúc, rồi lại tiếp tục đọc: "Sợi dây thừng cuối cùng, niềm hy vọng cuối cùng của tôi đang len lỏi trong em. Trên mảnh đất cằn cỗi này của tôi, em là đóa hồng cuối cùng."
Cronos khi nghe thấy hai chữ "đóa hồng" cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, Diệp Lâm chống cằm, thản nhiên hỏi hắn: "Anh thích hoa không?"
Dường như không cần đối phương trả lời, Diệp Lâm tự mình nói tiếp: "Khó kiếm hoa thật ở Troy lắm, không biết khu A có không."
Vì không nhận được phản hồi, dường như Diệp Lâm cảm thấy có chút tẻ nhạt, anh thoải mái lật tập thơ trên tay, một lúc sau lại không nhịn được nhìn người đang ngồi bên cây đàn piano.
"Cái mặt nạ có tháo ra được không?" Diệp Lâm đột nhiên nhỏ giọng hỏi, "Tháo ra rồi, anh có cắn tôi không?"
Diệp Lâm trước khi được phép trở về bán cầu bắc, Diệp Lâm vẫn luôn ở tại thị trấn tị nạn tạm thời khu B, đây là nơi giống cộng đồng nhân loại nhất, môi trường rất tốt, tuy không có nhiều cây xanh nhưng các khu nhà ở đều đáp ứng được nhu cầu sinh hoạt cơ bản, quan trọng nhất là những người sống ở đây đều là những người sống sót được đào lên từ vùng đất băng giá, hàng xóm láng giềng dễ có tiếng nói chung, thường xuyên có thể giúp đỡ giao lưu lẫn nhau.
Ví dụ như chỗ Trần Đa ở chỉ cách Diệp Lâm một dãy phố, sau khi tan làm buổi tối thường hẹn nhau đi ăn.
Con 24 inch sau khi được Diệp Lâm mang về, ngoài phơi nắng ra thì thường xuyên ở trạng thái ngủ đông, Diệp Lâm quét vài lần kho dữ liệu của nó, không thu hoạch được gì khác, nội dung dữ liệu đều là những thứ anh đang học bây giờ.
"Tôi vẫn đang nghĩ tại sao cậu lại muốn con 24 inch này." Hôm nay Trần Đa hiếm khi tan làm sớm, anh ta mang một ít đồ ăn nhanh đến tìm Diệp Lâm, vừa vào cửa đã thấy bạn mình đang xem video ghi hình có sẵn của AI.
Diệp Lâm cầm điều khiển từ xa, anh bất lực nói: "Cậu phải thông cảm cho một ông già may mắn vừa tỉnh lại mà chẳng nhớ gì chứ."
Trần Đa bị anh chọc cười, vừa định nói gì đó, đột nhiên nhìn vào cổ tay Diệp Lâm đang quấn băng.
"Tay cậu bị sao vậy?" Trần Đa giật mình.
Diệp Lâm hoàn hồn, anh không để ý lắm: "Cái này à… Một vết thương nhỏ thôi." Nghĩ nghĩ, lại nhẹ nhàng nói thêm một câu, "Gãy xương cổ tay."
Trần Đa: "??!"
Trọng tâm của Diệp Lâm rõ ràng không nằm ở vết thương, anh rất vui vì hôm nay Trần Đa đến: "Vừa hay, cậu giúp tôi mang hộp dụng cụ dưới lầu lên đây đi."
Đầu Trần Đa đầy dấu chấm hỏi, nhưng vẫn cam chịu làm khổ sai, anh ta không nhịn được hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Diệp Lâm ngồi xổm trước con 24 inch, chiếc vali ngủ say như mèo, tiếng gừ gừ như dàn nhạc giao hưởng lúc lên lúc xuống, Diệp Lâm nhìn chằm chằm vào chiếc hộp này, nói từng chữ một: "Tôi muốn tháo nó ra."
Đối với một kỹ sư ô tô cách đây một trăm năm, việc tháo một con AI máy móc cổ lỗ sĩ cũng cách đây một trăm năm không phải là chuyện dễ dàng, ban đầu Diệp Lâm cũng chỉ mang tâm lý thử xem sao, dựa vào những kiến thức chuyên môn ít ỏi và vô dụng mà anh tích lũy được trong một năm rưỡi qua, nghĩ bụng coi như ngựa chết thành ngựa sống mà thử một phen.
Trần Đa là tiến sĩ hóa học, đương nhiên anh ta không giúp được gì vào những việc liên quan đến máy móc, nhưng vẫn không nhịn được tốt bụng nhắc nhở: "Không cần tắt nguồn nó trước à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!