Chương 49: Màn 49: Bất tử nơi phế tích (4)

Diệp Lâm không nghĩ George sợ hãi hay tôn sùng các Tiên phong đời đầu tiên từ tận trong xương tủy. Đương nhiên, sự căng thẳng khi đối mặt với Tiên phong chắc chắn phải có, bởi vì xét về sức mạnh vũ lực, dù là Tiên phong thế hệ thứ tư, chỉ cần nhúc nhích một chút cũng có thể lấy mạng một người bình thường.

Vì vậy, trong việc chuẩn bị tách ra hành động riêng với Cronos, Diệp Lâm cho rằng George là đối tác tốt nhất.

Diệp Lâm biết mình có thể đang tự tìm đường chết, nhưng có vài chuyện anh cần phải xác nhận, hơn nữa anh mơ hồ cảm thấy, có lẽ Cronos không muốn anh biết một phần nào đó, ít nhất bây giờ nghĩ lại thì chưa phải lúc.

Chuyến du hành lỗ sâu một năm không hề nhàm chán như tưởng tượng, dù sao trên một tàu vũ trụ có bảy người, tuy tàu vũ trụ rất lớn, mỗi người có không gian riêng biệt, nhưng muốn tụ tập hay tìm người nói chuyện đều không thành vấn đề.

Brita dành phần lớn thời gian để đo đạc và lập công thức, thực hiện rất nhiều phép tính. Nhiều công việc sau khi đi vào lỗ sâu thực ra cần nhà vật lý thực hiện, bao gồm xác định tọa độ hành tinh mà họ đến, chênh lệch thời gian và liệu có lỗ đen hay lỗ sâu nào khác xung quanh không.

Diệp Lâm thường xuyên tìm bà, mang theo Cronos.

Brita rất tôn kính với Tiên phong, có thể thấy là từ tận đáy lòng, thậm chí bà còn giữ khoảng cách, không giao tiếp quá nhiều, tuân thủ bổn phận, nhưng khi đối mặt với Diệp Lâm thì bà lại rất thoải mái, khi thời gian làm việc chung của hai người kéo dài, ánh mắt Brita nhìn Diệp Lâm ngày càng trở nên hiền từ hơn.

Vì là một trong số ít các nhà khoa học nữ có ngoại hình mang đặc điểm trung niên, cao tuổi, Brita trông giống bậc mẹ hoặc thậm chí là bà của tất cả mọi người có mặt. Đương nhiên tuổi của bà thực sự cũng đã lớn rồi. Sự phát triển của công nghệ tương lai không chỉ giúp con người bình thường kéo dài tuổi thọ, mà còn có thể duy trì dáng vẻ trẻ trung trong thời gian dài, nhưng Brita rõ ràng không làm như vậy.

"Lão hóa giúp tôi nhận rõ hiện thực." Vẻ mặt bà rất bình thản khi nói chuyện với Diệp Lâm, "Và tôi muốn nghỉ hưu rồi."

Bà và George đều là những Bạch Hạc của thế kỷ trước trước thảm họa đứt gãy. Theo trục thời gian bình thường của Trái Đất, bà thực sự có thể nghỉ hưu rồi.

Brita đã viết thư giới thiệu cho Diệp Lâm, bà nói: "George nói đúng, cậu nên đến khu F."

Diệp Lâm phát hiện mỗi lần vào cửa anh lại bị buộc phải bắt đầu lĩnh vực sự nghiệp mới. Anh không nhịn được nhìn Cronos, ánh mắt người sau rũ xuống, không thể hiện bất kỳ hoạt động tâm lý nào, như thể mãi mãi bỏ ngoài tai, đứng ngoài cuộc.

Mọi chuyến đi đều có điểm kết thúc. Sau khi radar trên tàu vũ trụ dò tìm được một hành tinh mới, thông báo tự động sẽ hạ cánh sau 48 giờ.

Diệp Lâm dừng công việc ghi chép của 24 inch, mọi người bắt đầu chuẩn bị.

Chu Mẫn Mẫn đang quan sát hành tinh mới bằng mắt thường, sắc mặt cậu ta có vẻ không tốt lắm, lẩm bẩm: "Trông đều không phải màu xanh."

Diệp Lâm liếc mắt, bổ sung giải thích: "Là màu vàng."

Chu Mẫn Mẫn ai oán nhìn anh một cái. George và Brita đều đã chuẩn bị tâm lý. Nếu họ thực sự đến mảnh vỡ Amazon, thì môi trường mà họ phải đối mặt, việc rừng mưa hóa sa mạc không phải là điều tồi tệ nhất. Điều tồi tệ nhất thực sự là hiện tượng rối loạn từ cực.

"Độ dày khí quyển trên 5000km, không có ranh giới rõ ràng." Brita một tay cầm kính lão, bà bình tĩnh đề nghị, "Chúng ta phải bật hệ thống chống nhiễu từ trường, tăng hệ số chống rung và chuẩn bị cho việc hạ cánh khẩn cấp."

Diệp Lâm đã ngồi vào ghế lái, anh hỏi: "Vạn nhất tàu vũ trụ có vấn đề, Chu Mẫn Mẫn phải chịu trách nhiệm sửa chữa."

Chu Mẫn Mẫn căng thẳng run chân, nhưng vẫn lớn tiếng đáp: "Tuân lệnh!"

George: "Điểm hạ cánh tốt nhất là gần trục trung tâm. Chúng ta chỉ có xe địa hình, không có tàu vũ trụ dự phòng."

Diệp Lâm đáp một tiếng được. Anh nhanh nhẹn bật một hàng nút điều khiển trên đầu, điều chỉnh thân máy, dựa vào hướng dẫn của radar xác định vị trí hạ cánh. Khi xuyên qua tầng khí quyển, toàn bộ tàu vũ trụ rung lắc gần như tan tành. Tăng Ngâm ngồi ở vị trí ngoài cùng nhất, cô ấy thậm chí có thể nhìn thấy những tia lửa b*n r* từ lốc xoáy khổng lồ qua kính chắn gió.

Diệp Lâm nắm chặt tay lái, anh không thể mất tập trung. Cronos ở bên cạnh dường như nghiêng người về phía anh.

"Radar bị hỏng rồi." Trong khoang lái đầy tiếng kim loại ồn ào, giọng nói của Tiên phong lại rõ ràng lạ thường, "Hệ thống chống nhiễu từ trường không thể bao phủ."

Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Không sao, tôi nhớ ở đâu, sẽ không lệch quá nhiều."

Cronos nhìn anh. Tàu vũ trụ đã bay vào tầng đối lưu*, Diệp Lâm phát hiện ngoài những chức năng bay cơ bản nhất, các chức năng khác của tàu vũ trụ gần như đều bị mất.

*Tầng đối lưu là phần thấp nhất của khí quyển của một số hành tinh. Phần lớn các hiện tượng mà con người gắn với thời tiết hàng ngày diễn ra ở tầng đối lưu. Đặc trưng của tầng này thể hiện ở các dòng đối lưu của không khí nóng từ bề mặt bốc lên cao và lạnh đi. Hiện tượng đối lưu đã mang lại tên gọi cho tầng này. (Wikipedia)

Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, sau khi vén mây mù, trên bề mặt hành tinh là một sa mạc vàng óng bát ngát.

Diệp Lâm cuối cùng cũng giao lưu ánh mắt với Cronos, anh cố tỏ ra thoải mái nói: "Thấy không, không có vấn đề gì cả."

Tàu vũ trụ hạ cánh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!