Chương 37: Màn 37: Quan hệ gia đình (1)

Theo tần suất vào cửa của Cronos để tính toán phần thưởng tiền tệ tích lũy DNA mà hắn nhận được, có lẽ hắn là người giàu nhất thế giới đương đại. Quan trọng nhất là hắn còn không có chỗ để tiêu số tiền này, vì trước đây phần lớn thời gian đều bị giam trong khu R của thành phố Troy.

Diệp Lâm cũng mãi về sau mới phát hiện ra, sinh hoạt hàng ngày của các Tiên phong vô cùng bí ẩn.

Ngoài việc thỉnh thoảng xuất hiện ở thành phố Troy và đa số chỉ loanh quanh ở khu huấn luyện tầng K và vườn tượng tầng L, phạm vi hoạt động của họ vào những thời gian khác đều khó nắm bắt và hành tung thất thường. Đặc biệt là Cronos, mặc dù bị giam cầm trong biển sâu khu R, nhưng theo kinh nghiệm của Diệp Lâm trước đây, nơi đó hoàn toàn không thể thực sự giam giữ hắn.

Sau khi chấm dứt quan hệ gia đình, Trần Đa luôn ở khu H của khu Hóa sinh để phân tích những vật liệu thu thập được từ cửa. Ngoài động thực vật, việc Cthulhu có liên hệ mật thiết với Điểm Kỳ Dị, sau khi bị Cronos tiêu diệt hoàn toàn có gây ra hậu quả nào khác không, từ phản hồi dữ liệu cho thấy cũng rất hạn chế.

Tọa độ Điểm Kỳ Dị trong cửa Kỷ Phấn Trắng trước đó đã được Quenta giao cho khu F phụ trách nghiên cứu vật lý thiên văn. Nghe nói tiến độ tính toán của các thành viên Bạch Hạc rất thuận lợi, chỉ trong vòng năm năm là có thể chế tạo ra vệ tinh quỹ đạo hấp dẫn mới để đưa vào sử dụng.

Với kết quả Diệp Lâm hai lần vào cửa, cả hai lần đều tìm thấy Điểm Kỳ Dị, dường như Quenta không bất ngờ. Khi họ tổ chức bữa tiệc "Những người sống sót trở về từ cửa" lần thứ hai tại khu sinh hoạt và giải trí của thành phố Troy, Kim Hiển cũng đến.

Anh ta đang mở một phòng tư vấn "tâm lý" ở khu London, Anh, thuộc bán cầu bắc hiện nay. Nghe nói công việc kinh doanh khá tốt, chủ yếu tập trung điều trị các vấn đề về quan hệ thân mật trong gia đình đương đại. Mặc dù nghề này chẳng có tác dụng gì trong cửa, nhưng trong xã hội thực tế lại khác, những bác sĩ tâm lý như Kim Hiển rất được chào đón.

Đây là lần thứ hai Diệp Lâm đến khu C. Họ tìm một quán lẩu thịt cừu Mông Cổ mới mở – đúng vậy, khu C bây giờ chủ yếu chia thành vài khu phố thương mại lớn, trong đó Trung Hoa Nhai* là phổ biến nhất. Ngoài ẩm thực, Trung Hoa Nhai còn có số lượng nhân viên là người bình thường nhiều nhất. Mặc dù các AI hình người mô phỏng đã đạt đến mức khó phân biệt thật giả, nhưng việc nhìn thấy con người thật vẫn là một điều đáng mừng hơn.

*Trung Hoa Nhai () là tên gọi của các khu phố người Hoa (Chinatown) ở khu vực Đông Á, chủ yếu là ở Nhật Bản và Hàn Quốc. Trong đó, có một số Trung Hoa Nhai khá nổi tiếng như sau: Yokohama Chinatown ( – Yokohama Chukagai), Nagasaki Shinchi Chinatown ( – Nagasaki Shinchi Chukagai), Nankinmachi ( – Kobe Chinatown), Incheon Chinatown ( – Incheon Jungguk

-ga). (Wikipedia)

Chế độ làm việc của Trần Đa dạo này là 700*. Anh ta khó khăn lắm mới sắp xếp được thời gian để tụ tập ăn uống mà còn mang theo tablet. Phố Hoa rất lớn, khu vực Diệp Lâm và bạn bè chọn thậm chí còn được cố tình thiết kế giống như lều Mông Cổ trên thảo nguyên, người phục vụ hóa trang thành dân du mục, cưỡi ngựa tiếp đón khách.

*Làm việc 7 ngày/tuần, từ 0h đến 0h aka không có ngày nghỉ.

Mạc Khanh lần lượt ôm Trần Đa và Diệp Lâm. Cô ấy đã thay đổi kiểu tóc, một kiểu Mohican* rất phong cách, một nửa nhuộm màu tím, những chiếc vòng trên xương mày dường như lại có thêm hai chuỗi, mặc một bộ đồ công nhân gọn gàng, tiện tay ném chiếc găng tay dính dầu máy sang một bên.

*Mohican là kiểu tóc có phần nghịch ngợm, nổi loạn, với mái tóc được cạo, cắt ngắn hai bên, chừa lại dọc tóc từ đỉnh trán kéo sau gáy, thường được tạo kiểu bằng cách vuốt dựng đứng hoặc để tự nhiên. (bachhoaxanh)

"Chào mừng trở về." Cô ấy cười nói, "Vận may cũng không tệ lắm."

Tang Thiết năm nay cuối cùng cũng đỗ tiến sĩ, cậu ta đã nộp đơn xin thực tập viên Bạch Hạc cho tầng Vật lý thiên văn, đang lo lắng chờ đợi được duyệt. Tang Thiết rõ ràng rất hứng thú với cửa thứ hai mà Diệp Lâm đã vào: "Các anh đã hành động cùng với Tiên phong à?" Là một người sinh ra từ Tân Công Nguyên, Tang Thiết là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm bọn họ, Diệp Lâm luôn vô thức coi đối phương là trẻ con.

"May mà có Tiên phong." Trần Đa vẫn còn kinh hãi nói, "Nếu không có lẽ chúng ta đều đã chết ở trong đó rồi."

Ron làm việc tại bệnh viện Ross ở bán cầu bắc. Cậu có tiếp nhận những bệnh nhân được gửi đến từ bệnh viện Pefon ở Thành phố Dưới, trong đó có cả Jomya và một số người khác. Bất kể là Thành phố Trên bán cầu bắc hay Troy ở Thành phố Dưới, các bệnh viện tổng hợp lớn giờ đây không chỉ đơn thuần là chữa bệnh cứu người, mà còn bao gồm cả các dự án ấp ủ, điều dưỡng… Lần đầu tiên kể từ khi Homer mở cửa, tình trạng người thực vật đã xuất hiện trong cánh cửa thứ hai mà Diệp Lâm và bạn anh bước vào.

Kim Hiển không nhịn được hỏi: "Tình hình của mấy người họ bây giờ thế nào rồi?"

Ron lắc đầu, cậu thở dài nói: "Tổn thương thần kinh não luôn là một trong những vấn đề khó khăn mà con người không thể vượt qua. Một khi con người rơi vào trạng thái hôn mê sâu, khả năng được đánh thức từ bên ngoài thực sự rất nhỏ. Chúng tôi thường gọi đó là phép màu."

Trần Đa ngạc nhiên hỏi: "Vậy sao mấy người chúng tôi lại không bị ảnh hưởng?"

"Bản thân Tiên phong đã có sự khác biệt rất lớn so với con người, việc không bị ảnh hưởng là bình thường. Kim Hiển là bác sĩ tâm lý, khả năng kiểm soát ý thức bản thân mạnh hơn người khác. Diệp Lâm không bị vì vấn đề về trí nhớ, còn anh…" Ron dừng lại một chút, cậu cũng thấy có chút khó hiểu, chỉ có thể không chắc chắn nói, "Chắc là may mắn thôi?"

Vừa dứt lời, những người còn lại đều bật cười. Trần Đa dường như miễn cưỡng chấp nhận lý do này, dù sao nói may mắn còn hơn bị mắng là ngốc nghếch.

Người phục vụ cưỡi ngựa bưng những đĩa thịt bò, thịt cừu lớn lên. Diệp Lâm ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện con ngựa là sinh vật máy móc, còn người trên ngựa thì đúng là người thật. Đối phương mặc trang phục dân tộc thiểu số, động tác thuần thục điều khiển ngựa, hoàn toàn không có cảm giác khác lạ nào.

Quenta có lẽ chú ý đến ánh mắt của anh, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Diệp Lâm im lặng một lúc, nói: "Tôi đang nghĩ về Điểm Kỳ Dị trong cửa thứ hai." Anh chống cằm, từ từ nói, "Ở chỗ khủng long tôi nghi là châu Phi của Trái Đất, lần này tôi nghi là Nam Thái Bình Dương, vậy lần sau người vào cửa sẽ đi đâu, châu Đại Dương? Amazon?"

Quenta khuyên nhủ: "Cậu không thể tiếp tục liên hệ thế giới trong cửa với Trái Đất trong quá khứ được nữa. Mặc dù chúng từng là một phần của Trái Đất, nhưng sau khi tách khỏi Trái Đất và hình thành môi trường thiên thể mới, chúng đã hoàn toàn khác biệt rồi."

Diệp Lâm thực ra cũng hiểu đạo lý này, nhưng lại luôn có một cảm giác "không hề thuận lợi đơn giản như vậy". Họ không xa giếng trời của khu C. "Mặt trăng đen" treo lơ lửng trên sân trong. Diệp Lâm nhìn một lúc lâu mới thu lại ánh mắt.

Anh đang nghĩ những người Bạch Hạc đã tạo ra "Cánh cửa Homer" rốt cuộc là loại người gì. Ngoài việc ghép lại Trái Đất, những "tập thơ bị hư hại" đó còn có ý nghĩa gì khác không?

Và cả vị Tiên phong được tạo ra – Cronos. Diệp Lâm nghĩ đến đây, không khỏi lộ ra vẻ đau đầu. Anh không chắc tại sao đối phương lại coi mình là người đó, lại còn mang trong mình những cảm xúc cực kỳ phức tạp. Trong đó, sự điên cuồng và b**n th** thể hiện ra không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!