Chương 32: Màn 32: Cái chết của Cthulhu (11)

Ariella đã mang theo khoang sinh mệnh của cô.

Vì sự tồn tại của cơ chế bảo vệ, nhằm hộ tống những con người yếu ớt có thể quay trở về an toàn từ Cánh cửa Homer, khoang sinh mệnh ngày nay được thiết kế mạnh mẽ như một tàu vũ trụ nhỏ cấp mười, có thể lên trời, xuống đất, lặn biển và còn tích hợp các chương trình điều trị cơ bản duy trì sự sống.

Diệp Lâm vẫn khá bất mãn vì bản thân không có phúc được hưởng điều này.

Để kiểm soát sự ô nhiễm tinh thần của Jomya, Trần Đa và Kim Hiển đã sớm đưa cô ta vào khoang sinh mệnh để điều trị, đồng thời đảm bảo rằng khi lớp bảo vệ cuối cùng biến mất, cô ta có thể được Cánh cửa Homer đưa về Trái Đất an toàn.

Còn những người còn lại, đương nhiên là chuẩn bị đi đến thành phố R"lyeh ở trung tâm Nam Thái Bình Dương.

"Chưa kể các Chúa tể cổ đại có tồn tại hay không," Diệp Lâm lật lại thông tin đã ghi chép trước đó, giải thích, "Điểm Kỳ Dị cũng có thể ở đó."

Trần Đa ngẩng đầu khỏi đống dữ liệu, anh ta liếc nhìn Diệp Lâm, không có ý kiến gì: "Vậy thì đi thôi."

Kim Hiển tạm thời làm một cặp kính mới, vẻ mặt có chút ngạc nhiên: "Khẳng định đến vậy à? Điểm Kỳ Dị nói ở đâu là ở đó chắc?"

Trần Đa nhún vai, cậu ta xoay tablet về phía Kim Hiển, phân tích: "Cũng không phải nói bừa đâu, anh cũng biết Điểm Kỳ Dị là một thực thể năng lượng khổng lồ, xung quanh nó có thể đi kèm với một số dạng không gian vượt quá phạm vi dự đoán của con người. Dựa trên dữ liệu hành tinh thu thập được từ máy dò, trung tâm Nam Thái Bình Dương quả thực có một xoáy nước khổng lồ dưới đáy biển hình thành, vì liên quan đến từ trường, máy của tôi không thể đến gần hơn nữa."

Trần Đa phóng to vài bức ảnh chụp từ trên không của mặt biển, xoáy nước dưới đáy biển được chụp lại có kích thước giống như vòng mây bão mà cục khí tượng thể hiện. Anh ta tiếp tục: "Và kết quả phân tích nước biển nữa, chúng ta thấy nhiều con cá voi lưng gù lớn hơn cả hòn đảo như vậy không phải là ảo giác đâu, nếu dưới biển không có chất phóng xạ cao, cá voi cũng sẽ không đột biến như vậy."

Diệp Lâm nhìn về phía Kim Hiển, giọng điệu rất ôn hòa: "Anh không nhất thiết phải đi đến nơi nguy hiểm như vậy cùng chúng tôi. Theo tốc độ ô nhiễm tinh thần, sớm muộn gì anh cũng sẽ được Homer đưa ra ngoài thôi."

Kim Hiển nghe thấy bốn chữ "ô nhiễm tinh thần" thì không kìm được mà đau đầu. Anh ta cười khổ: "Đây không phải là một trải nghiệm tốt đẹp gì." Anh ta do dự một lát, rồi nói thêm: "Mà không biết Ariella còn sống hay không, cô ấy thật sự đã cầu xin Cthulhu trong mơ à?"

Diệp Lâm không nói gì, bởi vì theo phân tích giấc mơ, Ariella nói cô mơ thấy "cá voi", mà cá voi trong tôn giáo Abraham* có ý nghĩa "vĩnh sinh". "Thần linh" sẽ chọn những con người tham lam và tà ác nhất. Nếu Ariella thực sự đã cầu xin "vĩnh sinh", Diệp Lâm không thể tưởng tượng cái giá cô ấy phải trả lớn đến mức nào.

*Các tôn giáo Abraham là một nhóm gồm nhiều tôn giáo tôn kính Abraham trong kinh thánh của họ, trong đó ba tôn giáo lớn nhất và có ảnh hưởng nhất là Do Thái giáo, Cơ đốc giáo và Hồi giáo. (Wikipedia)

"Anh nói anh mơ thấy biển." Diệp Lâm nhìn Kim Hiển, hỏi lại: "Ngoài biển ra, còn gì nữa không?"

"Giấc mơ" của Jomya có tính chất tiên tri, là vì cô ta bị Ariella coi là "vật tế". Nếu "biển" mà Kim Hiển mơ thấy cũng có tính chất tiên tri, liệu có thể chứng minh một cách gián tiếp rằng anh ta cũng có thể đã bị hiến tế không? Còn cả Matsushima đã "chết" trong giấc ngủ, Trần Đa hoàn toàn không nhớ nội dung giấc mơ… Diệp Lâm đếm kỹ lại, phát hiện "giấc mơ" của Kim Hiển có thể là kết cục tương lai của tất cả họ bây giờ.

Kim Hiển lắc đầu, anh ta trông rất khổ sở: "Giấc mơ quá hỗn loạn, hơn nữa đáy biển rất tối tăm, tôi có thể cảm thấy kh*ng b*, đáng sợ và đau đớn, nhưng cụ thể là gì thì lại không nói rõ được."

Diệp Lâm thở dài, thực ra anh cũng không ôm quá nhiều hy vọng Kim Hiển có thể nhớ chi tiết đến vậy, dù sao nếu nhớ chi tiết thật, có lẽ đối phương giờ cũng giống như Jomya, đã nằm trong khoang sinh mệnh rồi.

Để không làm tăng thêm rủi ro ô nhiễm tinh thần, mấy người họ không định ngủ tiếp vào buổi tối. Diệp Lâm tự mình xử lý vết bỏng ở tay, rồi lại bị Trần Đa thúc giục kiểm tra vết thương cũ ở vai.

Môi trường trên hành tinh quá ẩm ướt và ẩm mốc, những vết thương lớn xuyên thấu như ở vai Diệp Lâm rất khó lành. Hơn nữa hôm nay anh vận động không để ý đến vết thương, giờ đây vết thương có thể giữ nguyên trạng không bị thối rữa đã phải cảm ơn y học tiên tiến rồi.

"Cậu thế này tối còn có khi bị sốt nữa." Trần Đa lại lấy miếng dán vết thương cho anh, hỏi: "Tiêm thêm một mũi giảm đau nữa nhé?"

Diệp Lâm lắc đầu: "Đau một chút để giữ tỉnh táo, ban ngày thì tiêm."

Trần Đa nghĩ cũng có lý, trong hộp y tế ngoài gel cầm máu ra còn có băng gạc lỏng. Cậu ta đang do dự không biết nên dùng cái nào cho Diệp Lâm trước, một bàn tay đột nhiên từ trên vươn tới.

Cronos cầm lấy gel cầm máu, liếc nhìn Trần Đa, ra lệnh: "Ra ngoài."

Trần Đa đương nhiên không dám nói một chữ "không" với Tiên phong, rất nhanh chóng đã "bán đứng" đồng đội. Diệp Lâm cởi một nửa bộ đồ liền thân, ngồi khoanh chân trên cáng trong phòng khám. Bây giờ anh cũng không có tâm trí đề phòng Cronos định làm gì mình, dù sao đã mệt mỏi cả ngày, thậm chí anh còn lười nhấc một ngón tay.

Cronos cúi đầu cẩn thận nhìn vết thương trên vai Diệp Lâm.

Vì xúc tu trước đó xuyên qua rất dứt khoát, nên hình dạng vết thương trông vẫn khá chấp nhận được, xung quanh có một vòng vết thương không lớn, một số chỗ chảy máu và mưng mủ cần được xử lý kịp thời.

Cronos cuối cùng chọn một con dao mổ số 3, hắn bôi gel cầm máu lên đầu dao, vừa làm sạch vết thương cho Diệp Lâm, vừa cầm máu.

Diệp Lâm đau đến tái mặt, Cronos ra tay tuy dứt khoát nhưng hoàn toàn không để ý đến giới hạn đau đớn mà con người có thể chịu đựng. Đến khi xử lý được một nửa, Diệp Lâm bắt đầu hối hận vì vừa nãy không để Trần Đa tiêm cho mình một mũi.

"Anh… muốn tìm Điểm Kỳ Dị à?" Diệp Lâm cố gắng không nhìn vùng vai, anh cần nói gì đó để phân tán sự chú ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!