Chương 29: Màn 29: Cái chết của Cthulhu (8)

Điều Diệp Lâm không ngờ tới là thuốc giải độc còn có cả liều thứ hai.

Anh lại mơ mơ màng màng bị sốt vào buổi sáng, Cronos là người đầu tiên phát hiện ra điều này, hắn không hề chậm trễ mà hành động ngay lập tức, lần này Diệp Lâm ngay cả sức phản kháng cũng không có, vô cùng nhục nhã bị đối phương ấn mặt xuống, tiêm mũi thứ hai vào mông.

Thực ra, đây không phải là một trải nghiệm gì tốt đẹp đối với Diệp Lâm, từ khi anh gặp Cronos ở Troy thì nhẹ thì bị thương, nặng thì suýt chết, cơ thể bị thương thì thôi đi, vào cửa rồi vậy mà còn bị hắn sỉ nhục về mặt tinh thần, chắc chắn không người đàn ông trưởng thành nào thích bị một người đàn ông khác cưỡng ép tiêm vào mông.

Cronos hơi thô lỗ nắn thẳng mặt Diệp Lâm lại, hắn quan sát một lát rồi đi gọi Trần Đa dậy.

"Sao… sao vậy?" Tóc Trần Đa dựng ngược vì ngủ, gần như bò lết đến bên cạnh Diệp Lâm.

Giọng Cronos bình thản, hắn nói: "Tiêm xong rồi."

Trần Đa kiểm tra vết thương và lưỡi của Diệp Lâm, cuối cùng cũng trút được nỗi lo lắng: "Tiêm xong là được, không sao rồi."

Diệp Lâm nhìn chằm chằm vào mặt Trần Đa, hỏi: "Tối qua cậu có mơ không?"

Trần Đa trông có vẻ tỉnh táo hơn một chút, anh ta cảm thấy khó hiểu: "Mơ gì? Tôi chưa bao giờ nhớ được mình đã mơ cái gì."

Cronos lộ vẻ mặt như thể muốn nói "tôi đã bảo cậu ta là đồ ngốc mà", đứng dậy đi ra khoang trước pha cà phê, đây dường như là sở thích mới gần đây của hắn, không lâu sau mùi cà phê đã lan tỏa khắp tàu vũ trụ.

Những người khác cũng lần lượt tỉnh dậy, Kim Hiển cau mày, anh ta xoa xoa cái đầu đau nhức, đi lay Matsushima Masao bên cạnh.

Nhưng lay mãi mà người kia vẫn chưa tỉnh dậy.

Ariella và Jomya ngủ ở bên trong cùng, hai người lần lượt thức dậy, sắc mặt đều không tốt lắm, Ariella thấy Kim Hiển đang lay người, tốt bụng đi tới lật Matsushima Masao lại.

"Dậy đi, Matsushima." Cô dịu dàng gọi, cố gắng tỏ ra kiên nhẫn, chỉ là gọi hai ba lần đều không đánh thức được anh ta, vẻ mặt cuối cùng cũng dần trở nên mất kiên nhẫn.

"Matsushima." Ánh mắt Ariella di chuyển đến cổ tay anh ta, "Nếu còn không dậy nữa, chúng tôi sẽ…"

Trần Đa và Diệp Lâm vừa bôi xong lớp chống thấm nước lên bộ Exoskeleton thì nghe thấy tiếng hét, hai người liếc nhìn nhau, nhanh chóng chạy vào khoang sau.

Sắc mặt Kim Hiển trắng bệch, đầu anh ta dường như vẫn còn đau, vẻ mặt nghiêm trọng sờ vào cổ Matsushima Masao. Anh ta nhìn thấy Diệp Lâm và Trần Đa, mệt mỏi lắc đầu, tuyệt vọng nói: "Không có dấu hiệu sự sống…"

"Sao lại thế." Trần Đa không tin, "Cho dù cơ chế bảo vệ hoàn toàn biến mất, khoang sinh mệnh của anh ta cũng sẽ tự động khởi động, đưa anh ta ra khỏi lỗ sâu an toàn mà."

Diệp Lâm quỳ bên cạnh "thi thể" của Matsushima Masao, anh liếc nhìn ba đèn xanh trên vòng tay đối phương đã tắt ngóm, lại nhìn sang khoang sinh mệnh cách họ không xa, anh im lặng một lát, đột nhiên nói: "Chết não."

Trần Đa ngẩn người một giây, đột nhiên phản ứng lại: "Tôi hiểu rồi! Căn cứ để khoang sinh mệnh khởi động là phán đoán con người có chết não hay không, Matsushima vẫn còn sống!"

Diệp Lâm không định lãng phí thời gian nữa, anh ra hiệu Kim Hiển cùng nhau khiêng người lên, chuẩn bị mở khoang sinh mệnh của Matsushima, Ariella lau nước mắt loạng choạng tiến lên giúp đỡ, chỉ có Jomya với vẻ mặt kinh hoàng đứng ở đằng xa, lo lắng xoắn xoắn mái tóc dài rủ xuống hai vai.

Trần Đa cài đặt thời gian bay và chức năng điều trị bên trong cho khoang sinh mệnh, đợi Diệp Lâm và Kim Hiển đặt người vào trong, lại cùng mọi người hợp lực đậy nắp khoang lại, họ đẩy khoang sinh mệnh của Matsushima ra khỏi tàu vũ trụ, trước khi khởi động, Jomya đột nhiên mất kiểm soát hét lớn: "Vô ích thôi! Anh ta chết rồi!"

Diệp Lâm mặc kệ cô ta, nhấn nút khởi hành, Jomya cố gắng xông lên ngăn cản, bị Kim Hiển nắm chặt vai, anh ta có chút bực bội nói: "Cô đang làm gì vậy?!"

Jomya kích động nói: "Anh ta chết rồi! Gửi anh ta về cũng vô ích! Tất cả chúng ta đều sẽ chết, hiểu không hả?!"

Ariella muốn tiến lên an ủi cô ta, lại bị đối phương đẩy ngã xuống đất, Jomya chỉ vào tất cả mọi người, vẻ mặt cô ta càng lúc càng điên cuồng, trong mắt tràn đầy sợ hãi: "Tôi mơ thấy rồi, tôi mơ thấy hết rồi, tất cả chúng ta đều sẽ chết, các người, các người cũng vậy, tiếp theo là anh." Cô ta chỉ vào Kim Hiển, vẻ mặt dữ tợn và đáng sợ, "Không ai cứu được chúng ta đâu, cái tên Tiên phong đó…" Cô ta đột ngột nhìn về phía khoang trước của tàu vũ trụ, Cronos đang nâng ly cà phê, tư thái nhàn nhã dựa vào cửa khoang, không biết hắn đã xem trò hề bao lâu rồi, ánh mắt lạnh lẽo không chút gợn sóng.

Jomya sụp đổ, cô ta hét lên: "Anh vẫn còn uống cà phê được à?!"

Câu trả lời của Cronos là giơ chiếc cốc trong tay lên trước mặt cô ta, rồi chậm rãi nhấp một ngụm.

Ngoại trừ Jomya, tất cả mọi người đều được sắp xếp ngồi quây quần trong phòng nghỉ giữa khoang tàu vũ trụ, đương nhiên Jomya cũng ở đó, cô ta bị trói vào một chiếc ghế.

Nước mắt Ariella từ nãy đến giờ vẫn không ngừng rơi, Kim Hiển khoanh tay, tần suất đau đầu của anh ta rất ổn định, cách vài giây lại nhói một cái, đến nỗi hoàn toàn mất đi vẻ ôn hòa thường ngày, run rẩy đeo kính lên.

Ngược lại, trong đám người này, người có trạng thái tốt nhất lại là Trần Đa, anh ta không mơ, ngủ rất ngon, không bị thương, cũng không mất kiểm soát cảm xúc, khiến người ta ghen tị đến ngứa răng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!