Chương 27: Màn 27: Cái chết của Cthulhu (6)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong quan niệm của con người bình thường ở bán cầu bắc hiện nay, Tiên phong không phải là sinh vật giống họ, một bộ phận loài người thì coi họ như thần, phần còn lại thì cho rằng họ là quái vật nhiều hơn.

Jomya có phản ứng như vậy cũng không có gì lạ, chỉ là đến tận đây rồi, thái độ như vậy không khỏi khiến người ta lạnh lòng.

Các thành viên trong nhóm không đồng lòng, rất nhiều việc không thể thực hiện đến nơi đến chốn, AI dò tìm của Trần Đa bay gần nửa tiếng, dữ liệu thu được khi trở về không mấy lạc quan.

"Hàm lượng nitơ và carbon dioxide quá cao." Trần Đa vuốt màn hình máy tính bảng của mình, vì diện tích đất liền quá nhỏ, trước mắt bọn họ chỉ có thể đo phạm vi, "Mật độ đại dương quá lớn, tốc độ sinh sản của vi khuẩn có lẽ gấp khoảng 530 lần Trái Đất, cố gắng đừng để lộ da trong không khí, có lẽ chỉ mất vài giây là da sẽ bị nhăn nheo bong tróc."

Trần Đa cất tablet đi, vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc: "Hơn nữa vì phân tử nước trong môi trường quá lớn, sẽ làm loãng và hấp thụ thêm nhiều nước xung quanh, cho nên chúng ta sẽ vĩnh viễn ở trong trạng thái thiếu nước."

Diệp Lâm hỏi: "Có phát hiện sinh vật khác không?"

Trần Đa lắc đầu: "Tạm thời trên đảo không có."

Diệp Lâm im lặng một lát, anh giơ cổ tay lên, đối chiếu thời gian với Trần Đa, mấy thành viên còn lại ngoại trừ Kim Hiển dường như không ai muốn tham gia, anh nhẫn nại nói: "Theo thời gian di chuyển, chúng ta chậm hơn Trái Đất 729.6 tiếng, một ngày tương đương một tháng ở Trái Đất, lượng nước ngọt dự trữ của chúng ta đủ để dùng trong một năm, từ bây giờ trở đi, chúng ta phải hành động cùng nhau."

"Nếu trên đất liền không có nguy hiểm, tôi thấy không cần thiết phải tụ tập lại." Người đàn ông Nhật Bản tên Matsushima Masao trông có vẻ hơi lo lắng, giọng phổ thông của anh ta rất nặng, Trần Đa và những người khác phải cố gắng lắm mới hiểu được, "Chúng ta có thể phân tán và thu thập tư liệu sinh vật ở đây."

Diệp Lâm cau mày, anh luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng lại không tìm được lý do phản bác, Cronos từ nãy đến giờ vẫn im lặng không nói gì, hắn không có ý định xuống tàu vũ trụ, vẫn đang uống ly cà phê mới pha.

Jomya có chút nghiến răng nghiến lợi trước thái độ của hắn lúc này, cô ta cảm thấy mình bị bỏ rơi, giận dỗi muốn xuống tàu vũ trụ trước.

Ariella khó xử nhìn hai bên.

"Tôi đi cùng họ vậy." Kim Hiển chủ động nói.

Ariella thở phào nhẹ nhõm, cô nở một nụ cười giả tạo với Diệp Lâm và Trần Đa, đi theo Matsushima và Jomya xuống tàu vũ trụ trước, Trần Đa lo lắng nhìn một lát, nhỏ giọng nói với Diệp Lâm: "Có quá ít thông tin, mạo muội đi ra ngoài như vậy rất không khôn ngoan."

Diệp Lâm nhàn nhạt nói: "Vô ích thôi, bọn họ không tin chúng ta."

Trần Đa bĩu môi, anh ta kiểm tra nước ngọt mang theo, lại đề nghị Diệp Lâm bôi lớp chống thấm nước lên bề mặt bộ Exoskeleton của mình: "Tin tôi đi, như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều."

Diệp Lâm đương nhiên không nghi ngờ anh ta, đợi đến khi họ chuẩn bị xong, chuẩn bị xuống tàu vũ trụ thì Cronos đột nhiên đứng dậy.

Bây giờ Diệp Lâm nhìn hắn động đậy một cái trong lòng lại thấy hoảng hốt, theo bản năng chắn trước mặt Trần Đa, Cronos giơ ly cà phê, ánh mắt hắn nhìn hai người như đang đánh giá hai con cừu.

Trần Đa đột nhiên dựng tai lên, anh ta nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Lâm, cẩn thận nói: "Cậu nghe này…"

Diệp Lâm nghiêng đầu, anh nghe thấy tiếng sóng biển dường như từ xa đến gần, tàu vũ trụ theo đó khẽ rung lắc, vẻ mặt Trần Đa càng lúc càng hoảng sợ, anh ta sợ hãi hỏi: "Không phải là sóng thần chứ?!"

Vẻ mặt Diệp Lâm trầm trọng, anh nhanh chóng nhảy xuống tàu vũ trụ, chỉ thấy mặt biển phía xa nổi lên những con sóng cao bằng nửa tòa nhà, có thứ gì đó nhô ra từ đỉnh sóng cao như núi.

Trần Đa theo Diệp Lâm ngẩng đầu, cổ hai người vẽ ra cùng một góc độ, một con cá voi lưng gù khổng lồ từ trên đầu họ bay vút lên, gần như xé toạc tầng mây phía trên, bay ngang qua toàn bộ hòn đảo, đuôi cá voi khổng lồ vung mạnh giữa không trung, cá voi lưng gù phát ra tiếng kêu dài.

Nước biển như mưa trút xuống đầu, rửa trôi lớp chống thấm nước Diệp Lâm vừa bôi.

Trần Đa: "…"

Diệp Lâm: "…"

Cronos đứng ở cửa khoang, hắn nhìn hai người ướt sũng trong mưa, thong thả nhấp một ngụm cà phê.

"Anh ta vẫn luôn như vậy à?" Trần Đa đi bên cạnh Diệp Lâm, trước khi quyết định thăm dò phạm vi nhỏ họ dứt khoát bôi thêm hai lớp chống thấm nước, con cá voi lưng gù khổng lồ bay lên trời đã gây ra bóng ma tâm lý rất lớn cho Trần Đa, nhất là tác động thị giác, mặt cắt ngang của con cá voi đó có lẽ còn lớn hơn hòn đảo họ đang ở.

Diệp Lâm quay đầu liếc nhìn Cronos, Tiên phong không mặc bộ Exoskeleton, chỉ mặc một bộ đồ thám hiểm rừng rậm tiện cho hành động, làn da của hắn lộ ra trong không khí không hề có bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào, thậm chí dưới ánh mặt trời còn hiện lên vẻ trắng sáng khỏe mạnh.

"Tốt nhất cậu đừng quá chú ý đến anh ta." Diệp Lâm quay đầu lại, "Anh ta rất nguy hiểm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!