Chương 23: Màn 23: Cái chết của Cthulhu (2)

Đèn pha của máy bay không người lái vẫn lơ lửng bay phía trước, Diệp Lâm cứng đờ ngồi ở ghế phụ lái, duy trì sự im lặng kỳ lạ.

Lúc đầu anh tưởng mình nghe nhầm, theo bản năng muốn hỏi lại một lần nữa, nhìn thấy vẻ mặt Cronos lại thức thời ngậm miệng.

Diệp Lâm cuối cùng chọn một câu trả lời tương đối an toàn: "Thực ra tôi có quan hệ gia đình."

Cronos như thể vừa mới biết, hắn thốt lên một tiếng "ồ?" đầy ẩn ý.

Diệp Lâm cắn răng, kiên trì nói: "Tôi và Trần Đa đã đăng ký quan hệ gia đình, nhưng là anh em."

Trong xe vô cùng yên tĩnh, Diệp Lâm cũng không dám thở mạnh, anh càng không dám nhìn mặt Cronos, tầm nhìn đường ray trước mắt rõ ràng rất sáng sủa, nhưng lại khiến người ta cảm thấy bất an.

"Ra là cậu ta." Cronos vậy mà khẽ cười một tiếng, "Cậu còn từng trước mặt tôi, gọi tên cậu ta."

Diệp Lâm chỉ cảm thấy "ầm" một tiếng, cả mảng da đầu tê rần, anh không thể tin được hỏi: "T… tôi gọi á?"

Cronos không trả lời câu hỏi ngu ngốc này của anh, trên đoạn đường còn lại trong đầu Diệp Lâm toàn là những nghi vấn kỳ lạ như "Tôi gọi á?", "Tối đó anh ta có nghe thấy!", "Anh ta sẽ không giết tôi chứ?", "Trần Đa sẽ không chết chứ?", đến nỗi anh bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng gắng gượng tinh thần để ngăn cản Cronos nhất thời nổi hứng thật sự đi giết người.

Xe đệm từ không trực tiếp về Troy, Diệp Lâm nhìn cảnh vật trước mắt càng lúc càng quen thuộc, càng cảm thấy bất an hơn.

Thượng Hải trong đêm đen như một vịnh biển tĩnh lặng, dây thường xuân dưới cầu vượt dường như điên cuồng sinh trưởng trong bóng đêm, phát ra tiếng sột soạt, Diệp Lâm nghe thấy tiếng sóng vỗ của sông, anh được Cronos đưa về nhà.

Mỗi khu vực đều có tình nguyện viên trực đêm, đối phương khi nhìn thấy Diệp Lâm, biểu hiện vô cùng nhiệt tình: "Tôi nghe nói anh vừa từ cửa trở về, còn tìm thấy Điểm Kỳ Dị?"

Vì Cronos ở ngay bên cạnh, Diệp Lâm không muốn nói chuyện quá nhiều với đối phương: "Chỉ là may mắn thôi."

"Đây chính là lần đầu tiên sau thảm họa đứt gãy con người tìm thấy Điểm Kỳ Dị, anh là đại anh hùng của chúng ta đấy!"

Diệp Lâm chỉ có thể miễn cưỡng cười với anh ta.

Xe tiếp tục chạy vào trong, ánh mắt Diệp Lâm dời về gương chiếu hậu, bóng dáng tình nguyện viên càng lúc càng nhỏ còn đang cố gắng vẫy tay, trông có chút buồn cười.

Diệp Lâm nhìn hồi lâu, hít sâu một hơi.

"Điểm Kỳ Dị đều do Tiên phong tìm thấy à?" Anh khẽ hỏi.

Cronos một lát sau mới trả lời: "100 năm trước thì không phải."

Diệp Lâm nhìn hắn: "Anh và Bạch Hạc thế hệ đầu tiên cùng vào cửa à?"

Cronos bình tĩnh hỏi ngược lại: "Cậu muốn biết cái gì?"

Diệp Lâm vò tóc, anh có chút phiền não: "Tôi và anh ta… thật sự giống nhau đến vậy ư?"

"Không phải vấn đề giống hay không." Cronos dừng xe, đèn pha máy bay không người lái bay về cốp sau, xung quanh chỉ còn một màu đen kịt, trong bóng tối Cronos quay đầu lại, dường như đánh giá khuôn mặt Diệp Lâm, "Cậu chính là người đó."

Diệp Lâm không thích nghi với bóng tối nhanh như vậy, anh biện bạch: "George nói anh ta không nhân bản tôi…"

"Anh ta nói gì cậu cũng tin à?" Cronos cắt ngang lời anh, giọng Tiên phong bình tĩnh, thậm chí còn có cảm giác vui vẻ, hắn như đang nói một chuyện thú vị mà tàn nhẫn: "Cậu nói cậu không nhớ gì cả, vậy cậu là ai? Tại sao anh ta phải tạo ra cậu, anh ta muốn tạo ra một vị thần nữa à? Một thần giả, vọng tưởng khống chế tôi?"

"Không phải…" Diệp Lâm sốt ruột, "Anh ta nói bọn họ không có cách nào để nhân bản gen của Bạch Hạc thế hệ đầu tiên, cho nên…" Giọng nói của anh đột nhiên dừng lại, Diệp Lâm ngẩng đầu, anh như ý thức được điều gì đó, nhanh chóng quay người muốn mở cửa xuống xe.

"Cạch" một tiếng, cửa xe bị khóa.

Diệp Lâm toàn thân cứng đờ nắm chặt tay nắm cửa, anh dùng sức kéo lên kéo xuống, cho đến khi tay Cronos vượt qua vai, chuẩn xác nắm chặt cằm anh.

"Thật thú vị." Cronos cưỡng ép xoay mặt Diệp Lâm lại, ánh mắt hắn trong bóng tối như một lưỡi dao mỏng manh, cắt vào môi Diệp Lâm, hắn nói, "Cậu không hiểu lầm đâu, Diệp Lâm, tôi quả thực muốn làm cậu, nhưng cũng muốn giết cậu."

Nửa đêm Trần Đa nhận được yêu cầu video của Diệp Lâm lúc đang gấp rút làm một thí nghiệm hóa học, anh ta bật hiệu ứng làm đẹp, không kịp tháo kính ngủ, chào với camera: "Cậu xuất viện rồi à? Sao không báo cho tôi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!