Chương 20: Màn 20: Vườn tượng

Những đêm sau đó, dường như Diệp Lâm cứ có ảo giác mình đang ngủ dưới biển sâu.

Tần suất Cronos đến không cố định, cũng chính vì vậy, mỗi đêm trước khi hắn đến Diệp Lâm đều có chút run sợ trong lòng. Đối phương chưa từng nói chuyện với anh, có khi đọc sách, có khi nhìn anh, Diệp Lâm cố gắng hết sức giả vờ ngủ mỗi khi có thể, khi nào không thể giả vờ được nữa mới miễn cưỡng gợi chuyện.

Đương nhiên là hắn không hề đáp lại.

Cronos giống như ma cà rồng đêm đến thăm người chăn cừu, lặng lẽ lộ ra răng nanh của hắn trong bóng tối.

Sau khi nằm viện hơn nửa tháng, George cuối cùng cũng xuất hiện báo cho Diệp Lâm có thể xuất viện, Diệp Lâm khi nhìn thấy anh ta vẫn còn cảm thấy có chút không chân thực, nhìn lâu đến mức khiến George có chút cạn lời.

"Nhìn tôi làm gì?" Anh ta hỏi.

Diệp Lâm lắc đầu: "Tôi còn tưởng anh từ chức rồi."

George thở dài: "Tôi không từ chức." Anh ta do dự một lúc, vẫn nói, "Tôi đang xem nội dung con 24 inch ghi lại, về vấn đề DNA của cậu."

Diệp Lâm lúc này mới nhớ ra mình từng làm chuyện như vậy, vẻ mặt anh lập tức trở nên nghiêm túc, dù sao đến bây giờ, anh vẫn đang trong giai đoạn mất trí nhớ đầu óc không minh mẫn, toàn bộ cái gọi là thân phận ở quá khứ đều là từ lúc tỉnh lại mới có, nếu muốn tra tận gốc, vậy George chính là đầu mối vấn đề lớn nhất.

"Đừng nhìn tôi như vậy." George lộ ra vẻ mặt bị sỉ nhục, anh ta lạnh lùng nói, "Tôi có phẫu thuật thẩm mỹ cho cậu, nhưng tôi không tiến hành bất kỳ thí nghiệm nhân bản nào trên người cậu cả."

Diệp Lâm không tin anh ta: "Nhưng Cronos có phản ứng với máu của tôi, hơn nữa DNA hiện tại của tôi và DNA của Diệp Lâm không khớp, sau khi tôi vào cửa Homer, ngay cả cơ chế bảo vệ cũng không có."

George đỡ trán: "Cho nên đây mới là chỗ chúng tôi cảm thấy kỳ lạ."

Anh ta nhìn Diệp Lâm với ánh mắt mờ ám: "Chúng tôi quả thực có một số gen của Bạch Hạc thế hệ đầu tiên, nhưng chúng tôi luôn luôn không thể nhân bản chúng ra, ngược lại là cậu, người xuất hiện trong một khoang sinh mệnh tên Diệp Lâm, lại có mẫu gen mà chính phủ AI cũng chưa từng ghi lại, cậu nói cậu mất trí nhớ."

George dừng một chút, anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Lâm, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt gần như có thể gọi là nghiêm khắc: "Cậu không tin tôi, Diệp Lâm, nhưng tương tự, tôi cũng không tin cậu."

"Ha!" Diệp Lâm hoàn toàn tức giận bật cười, anh có chút lắp bắp, "Anh nghĩ tôi muốn làm kẻ không có giấy tờ tùy thân à? Chỉ để vào cái cửa chết tiệt đó và chiến đấu với mấy trăm con khủng long? Tôi thậm chí không có một mạng nào! Tôi có thể chết bất cứ lúc nào đấy!"

Ngực Diệp Lâm phập phồng kịch liệt, vì nói quá nhanh, cổ họng nghẹn cả nước bọt, chỉ có thể chật vật cúi người ho khan.

George mệt mỏi nhắm mắt lại, anh ta khẽ nói: "Cậu và Cronos quá gần gũi rồi."

Diệp Lâm đột ngột ngẩng đầu lên.

George: "Anh ta mới là nhân tố bất định nhất, ngoại trừ Bạch Hạc thế hệ đầu tiên, chúng tôi chưa từng thấy anh ta ở cùng bất kỳ con người nào."

Diệp Lâm nhếch mép, anh hỏi: "Ý anh là gì?"

George thở dài: "Người đó đã chết trước mặt anh ta."

Diệp Lâm: "…"

George: "Cho nên dù có giống nhau đến mấy, anh ta cũng sẽ không tin."

"Chúng tôi đều sẽ không tin." George cuối cùng nói, "Bởi vì Bạch Hạc thế hệ đầu tiên đã chết rồi."

Diệp Lâm im lặng ngồi trên xe trung chuyển khu D, có lẽ khi vừa tỉnh lại anh sẽ tin lời George, nhưng bây giờ xem ra, bản thân rõ ràng không ngốc đến vậy.

Chưa bàn đến việc anh rốt cuộc là ai, chỉ riêng việc George khẳng định Bạch Hạc thế hệ đầu tiên đã bị tiêu diệt hoàn toàn có khả năng là nói dối, theo suy đoán của Diệp Lâm, chính xác mà nói, Bạch Hạc hiện đại không phải là "tin" Bạch Hạc thế hệ đầu tiên thực sự đã chết, mà đúng hơn là "hy vọng" họ đều đã chết mới đúng.

Hàng lang dài của Troy vẫn như xưa, khi xe trung chuyển đi qua giếng trời, Diệp Lâm theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, "mặt trăng đen" treo lơ lửng trên cao như một con mắt im lặng.

Sự xáo trộn thời gian do vào cửa gây ra dường như không ảnh hưởng nhiều đến Trái Đất thực tế, có lẽ cũng liên quan đến số lượng loài người ít ỏi, xung quanh đều là những cơ thể máy móc không có khái niệm thời gian sinh học, đối với chúng, thời gian đã không còn là thước đo nữa rồi.

"Đúng là một nơi đáng ghét." Diệp Lâm thất vọng lẩm bẩm một câu.

Anh đang than vãn, xe trung chuyển đột nhiên dừng lại, Apollo đứng ngay chính giữa phía trước xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!