Chương 16: Màn 16: Kỷ Phấn Trắng (5)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chế độ tấn công của bộ Exoskeleton rất có ý nghĩa thực chiến, tuy không thể BUG đến mức biến người ta thành cao thủ cận chiến, nhưng những động tác cơ bản vẫn có thể hoàn thành rất dễ dàng.

Mạc Khanh lôi Quenta ra từ dưới thân cây gãy, Ron vẫn còn chìm đắm trong một loạt thao tác thần kỳ vừa rồi của Diệp Lâm, ánh mắt nhìn anh đầy kinh ngạc.

Diệp Lâm cõng Tang Thiết, vì có bộ Exoskeleton nên anh không hề cảm thấy mệt mỏi.

Ron nhìn anh mấy lần, không chắc chắn hỏi: "Đây cũng là ký ức cơ bắp à?"

Diệp Lâm chớp mắt, không biết phải giải thích thế nào, Quenta đã tỉnh lại, dường như anh ta bị va đập đến choáng váng, đầu tiên không chắc chắn liếc nhìn xác khủng long bạo chúa trên mặt đất, cuối cùng ánh mắt lần lượt lướt qua những người trước mặt, dừng lại trên khuôn mặt Diệp Lâm.

Anh ta im lặng.

Thực ra Diệp Lâm luôn cảm thấy anh ta có chút giống người đẹp ngốc nghếch, tuy tính cách không tốt, thích cau có, nhưng lại không phải người xấu.

"Chúng ta còn mấy quả tên lửa hành trình?" Cuối cùng anh ta hỏi.

Diệp Lâm đếm rồi trả lời: "Sáu quả."

Quenta lại nhìn anh, Diệp Lâm đỡ Tang Thiết lên một chút, ngẫm nghĩ: "Chúng ta ở đây tuyệt đối không thể tách rời, cho nên nếu muốn tìm Tiên phong thì tốt nhất nên hành động cùng nhau."

Lần này không ai dám phản đối anh nữa.

Quenta chỉnh trang lại một chút, sự kiêu hãnh của Bạch Hạc thúc đẩy anh ta vẫn kiên trì đi đầu tiên, Diệp Lâm không tranh giành vị trí trong đội với người đẹp ngốc nghếch, Ron đi ngang qua anh tự nguyện nhận lấy Tang Thiết trên lưng anh.

"Nếu gặp lại khủng long, cậu vẫn nên phụ trách tấn công thì hơn." Ron chân thành nói, "Hậu cần có thể giao cho tôi."

Diệp Lâm không khách khí với đối phương, anh lấy khẩu FN SCAR* từ balo Exoskeleton, song song đi sau Quenta.

*FN SCAR là loại súng trường tấn công do công ty FN Herstal của Bỉ phát triển cho Bộ Tư lệnh Tác chiến đặc biệt của Hoa Kỳ. Loại súng này được phát triển sử dụng thiết kế dưới dạng khối để có thể dễ dàng tháo ráp chuyển đổi qua lại các loại đạn sử dụng. (Wikipedia)

Trên đường đi Mạc Khanh chủ yếu phụ trách ghi lại mẫu sinh vật, vừa nãy khi cô ấy kiểm tra xác khủng long bạo chúa còn nhổ một cái răng.

"38 tuổi, vẫn là cá thể chưa trưởng thành." Họ đến một mỏm đá cao dựng trại, xung quanh có bụi dương xỉ rậm rạp che chắn, Quenta thử phân tích dữ liệu Mạc Khanh thu thập được, "Trong lịch sử loài người, con khủng long bạo chúa lớn nhất được phát hiện, Scotty*, chiều dài cũng chỉ có 13 mét, trọng lượng hơn 8.8 tấn, con cậu vừa giết thì cao gần 18 mét."

*Scotty là biệt danh của hóa thạch Tyrannosaurus rex, được phân loại là RSM P2523.8, được phát hiện ở Saskatchewan, Canada vào năm 1991. Kể từ khi được phát hiện và nghiên cứu sâu rộng sau đó, Scotty được coi là loài T. rex lớn nhất từng được phát hiện trên thế giới, loài khủng long lớn nhất được phát hiện ở Canada và là một trong những hóa thạch lâu đời nhất và hoàn chỉnh nhất cùng loại với khối lượng hơn 70%. (Wikipedia)

Diệp Lâm cảm thán: "Nếu lớn hơn chút nữa, có lẽ một quả tên lửa hành trình cũng không giết nổi."

Quenta nhíu mày, cảm thấy trọng điểm của anh có vấn đề: "Ý tôi là, cậu vừa giết một con có lẽ là con khủng long lớn nhất trong vũ trụ này, cậu không cảm thấy cần giải thích chút nào à?"

Diệp Lâm mắc nghẹn một giây, anh cạn lời nói: "Anh đừng có dai như đỉa được không?"

Quenta nghi ngờ liếc nhìn anh, cuối cùng không hỏi thêm nữa.

Diệp Lâm không muốn tốn quá nhiều thời gian ở một chỗ, khi họ đến đây đã là rạng sáng giờ Trái Đất, bên này thậm chí còn có thể nhìn thấy sao Hôm*, nhưng là từ một góc độ khác, đương nhiên có lẽ ngôi sao đó không phải là ngôi sao đó.

*Sao Kim đạt độ sáng lớn nhất ngay sát thời điểm hoàng hôn hoặc bình minh, do vậy mà dân gian còn gọi là sao Hôm, khi hành tinh này hiện lên lúc hoàng hôn, và sao Mai, khi hành tinh này hiện lên lúc bình minh. (Wikipedia)

Lúc này đã hơn ba giờ chiều, họ không có đủ thời gian ăn uống đầy đủ, để ẩn nấp càng không thể đốt lửa, vì mang theo nhiều vũ khí hơn nên ngay cả bánh quy khô cũng không mang theo nhiều, khi Tang Thiết tỉnh lại thì vẻ mặt đầy khó tin, cậu ta run rẩy hỏi: "Tôi còn sống ư?"

Ron bẻ một nửa bánh quy đưa cho cậu ta: "Diệp Lâm cứu cậu."

Cậu ta lập tức nhìn về phía ân nhân cứu mạng.

Diệp Lâm cười: "Không cần cảm ơn." Anh dừng một chút, lại nói, "Hình như cậu đã mất một mạng rồi."

Tang Thiết nhìn về phía vòng tay của mình, quả nhiên đèn xanh đã tắt một vạch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!