*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Lâm rất muốn tìm cơ hội nói với Cronos, đừng l**m máu mũi của anh, nếu thực sự có sở thích kỳ lạ này thì l**m cổ anh một cái cũng được, hành vi l**m máu mũi này thực sự vừa b**n th** vừa mất vệ sinh!
George đã quá quen với việc anh cứ đến khu R một lần là lại bị thương gân cốt rồi, ở một mức độ nào đó mà nói Diệp Lâm thực sự là một món đồ giao tận nơi vô cùng tàn tật nhưng ý chí kiên cường, có thể sống sót dưới mắt Cronos lâu như vậy, phần lớn là nhờ khuôn mặt này.
"Phẫu thuật thẩm mỹ cứu thế giới." George đánh giá rất triết lý.
Diệp Lâm bực bội nói: "Tôi mà không phẫu thuật thành cái dạng này thì đã là một người bình thường hạnh phúc rồi! Đáng lẽ bây giờ tôi đã về bán cầu bắc rồi đấy!"
George hoàn toàn không có chút áy náy nào khi đẩy anh ra làm bia đỡ đạn, thực ra ở một mức độ nào đó, Bạch Hạc thân là nhà khoa học loài người bình thường còn giống AI hơn cả Tiên phong vô tình kia: "Trái Đất đã bị hủy diệt từ cuối thế kỷ hai mươi mốt rồi, ai cũng không thể làm một người bình thường hạnh phúc được, để có thể nâng cao hiệu suất ghép nối Trái Đất, mỗi người chúng ta đều phải hi sinh."
Anh ta chỉ vào Diệp Lâm, rất nghiêm khắc nói, "Sự hi sinh của cậu so với rất nhiều người chẳng đáng là bao."
Diệp Lâm không thể phản bác lại lời buộc tội này, anh chưa từng vào Cánh cửa Homer, còn ở bán cầu bắc, "vào cửa" là một phong trào toàn dân, xuyên không thời gian trong lỗ sâu, thế giới vô danh ở chiều không gian khác, ai cũng không biết ở bên kia cửa có xảy ra sự khác biệt về thời gian một giờ bảy năm như trong phim hay không.
Chu kỳ 33 tháng ở một mức độ nào đó là giới hạn luân chuyển mà Homer có thể tính toán ra, tuy nhiên trên Trái Đất vẫn có vô số người đang quằn quại, sợ hãi, thậm chí là ngóng trông.
Họ đang đợi Homer mở cửa, như thể chờ đợi anh hùng chinh phạt trở về, cũng đang đợi những người bặt vô âm tín có thể bình an trở về, còn tọa độ Điểm Kỳ Dị càng giống như ngọn hải đăng trong vùng biển đen tối, ngay cả ánh sáng cũng yếu ớt dị thường.
"Lần trước Apollo vào cửa đã mang về tọa độ đầu tiên trong gần mười năm qua." George nói đến đây thì im lặng, anh ta thở dài, "Không ai có thể đảm bảo Trái Đất sẽ không tiếp tục vỡ vụn nữa, chúng ta đã không chịu nổi thảm họa đứt gãy lần thứ hai rồi."
George nhìn Diệp Lâm, anh ta bình tĩnh nói: "Cho nên không phải Cronos cần cậu, mà là chúng tôi cần Cronos."
Một trong những điều Trần Đa mong đợi nhất bây giờ là đi xem biệt thự Lục Gia Chủy của Diệp Lâm, đến nỗi trên đường đi bán cầu bắc anh ta nói không ngừng.
Ngày nay có rất nhiều phương thức giao thông từ Troy ở Thành phố Dưới đến bán cầu bắc Thành phố Trên, ngoài tàu đệm từ xích đạo thường dùng, tàu vũ trụ toàn cầu sẽ tiết kiệm thời gian hơn.
"Bây giờ bán cầu bắc dùng tiền tệ chung." Diệp Lâm lật sổ tay, bây giờ họ không thiếu thứ gì, chỉ thiếu sổ tay, riêng sổ tay hướng dẫn sử dụng của Troy đã có hai ba quyển, còn chưa tính của Cánh cửa Homer, đương nhiên bán cầu bắc cũng có sổ tay, dù sao những người sống sót được đào lên từ vùng đất băng giá như họ, dù đã cấp tốc học bù nền văn minh hiện đại, nhưng khi trở về bán cầu bắc vẫn cần một quá trình thích ứng nhất định.
Tàu đệm từ từ dưới lòng đất lên mặt đất không có đầu tàu, trước đây Diệp Lâm chưa từng thấy loại công nghệ này, sau này lại cảm thấy có thể hiểu được, dù sao cũng không cần người điều khiển, quả thực không cần buồng lái.
Thực ra ngồi ở phần giữa của tàu không nhìn thấy nhiều cảnh vật, sau khi Trái Đất bị hủy diệt một nửa, trục xích đạo mới đã chia lục địa châu Phi thành hai nửa, chỉ còn lại phần trên Trung Phi, phần lớn những người sống sót đã trốn tránh thảm họa đứt gãy ở Bắc Cực, trục xích đạo mới hình thành một vùng rừng mưa nguyên sinh không người ở mới, lá phổi của Trái Đất ngày nay.
"Chúng ta sẽ đến Ai Cập." Trần Đa có chút tò mò, "Không biết còn kim tự tháp không."
Sau thảm họa đứt gãy, Ai Cập đã xây dựng trạm trung chuyển đường bộ lớn nhất thế giới, ngày nay không còn biên giới quốc gia, muốn đến nơi đó chỉ cần xuất trình thẻ ID, mọi chi phí sẽ được khấu trừ từ tiền tệ tích lũy DNA cá nhân, do Cánh cửa Homer thống nhất quản lý.
Chính phủ dữ liệu AI toàn năng, Homer ngoài việc chịu trách nhiệm ném người vào cửa, đồng thời còn gánh vác vận hành hệ thống kinh tế chính trị của nhân loại, có thể nói là chính phủ hoàn hảo, công bằng và chính trực.
Tiền tệ tích lũy DNA không bị lạm phát, theo Diệp Lâm biết, nghề nghiệp được ưa chuộng nhất ở bán cầu bắc hiện nay là bác sĩ và nhà giáo dục, tiếp theo là nông dân, công nhân nhà máy, thợ sửa chữa máy móc,…
"Nhưng còn một nghề nữa cũng khá được ưa chuộng." Diệp Lâm nhìn cảnh sắc xanh tươi ngoài cửa sổ, vừa nghe Trần Đa điều tra các loại thông tin, vừa phân tâm nói, "Huấn luyện viên thể chất, chủ yếu phụ trách sinh tồn ngoài trời, chiến đấu, đối kháng vũ khí lạnh, hướng dẫn sử dụng súng,…"
Diệp Lâm: "Cậu muốn tìm việc ở bán cầu bắc à?"
Trần Đa ngạc nhiên nói: "Sao mà vậy được, tôi là tiến sĩ hóa học, một thành viên của Bạch Hạc, lương của tôi ở Troy cao ngất ngưởng, tôi đang tính cho cậu đấy chứ."
Diệp Lâm thở dài: "Tôi cảm ơn cậu, nhưng tạm thời không cần đâu."
Bát cơm của anh ở Troy vững như bàn thạch, muốn vứt cũng không vứt được.
Khi hai người sắp đến Ai Cập còn phải qua một lần kiểm tra đăng nhập cuối cùng, nhân viên phục vụ khu vực thậm chí còn hỏi về mối quan hệ của hai người.
Không đợi Diệp Lâm trả lời, Trần Đa đã nhanh miệng nói: "Chúng tôi là anh em."
Nhân viên phục vụ là một phụ nữ loài người bình thường, cô ấy quét thẻ ID của hai người, mỉm cười chất phác: "Có thể sống sót từ vùng đất băng giá và xác định được mối quan hệ thân thiết là duyên phận, hi vọng hai người bền lâu."
Diệp Lâm: "?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!