Chương 10: Màn 10: Bán cầu bắc (3)

Thực ra nguyên văn của con 24 inch là: "Sao con chó con kia vẫn chưa chết?"

Diệp Lâm không dịch thẳng, rất lịch sự bỏ qua những từ ngữ th* t*c, may là George và Apollo đều không hiểu, nhưng thực ra những âm tiết tương tự mà con 24 inch phát ra chỉ cần là người nghiên cứu cơ bản về trí tuệ AI đều có thể nghe hiểu, không có nghĩa là Diệp Lâm là người đặc biệt.

Nhưng con AI công cụ của mình đột nhiên biến ra vũ khí tàn sát tứ phương, thậm chí còn làm một Tiên phong ngất xỉu… Diệp Lâm không thể trốn tránh trách nhiệm.

Từ Thiên Triết không bất ngờ lắm.

"Chúng tôi vẫn luôn cho rằng chế độ tấn công của nó có vấn đề." Từ Thiên Triết tháo kính xuống, con 24 inch trượt xuống từ bàn làm việc của anh ta, tự mình nhanh chóng lắp nắp hộp vào.

Diệp Lâm bị một con chim ruồi máy móc quấn lấy, nó cứ muốn dùng mỏ chim để ngoáy tai anh.

"Nó có thể tự kiểm soát được không?" Diệp Lâm không nhịn được hỏi.

Từ Thiên Triết cười: "Đương nhiên, nếu nó phát động tấn công thì chắc chắn đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi, cậu không cần lo lắng."

Diệp Lâm khó xử: "Nó còn chửi bậy…"

Từ Thiên Triết ngẩn ra, anh ta im lặng một lúc mới cân nhắc nói: "Đây có lẽ là chức năng cài đặt ban đầu, phong cách của người thiết kế nó đầu tiên…?"

Diệp Lâm: "…"

Xem ra tính cách của Bạch Hạc đời đầu tiên cũng không tốt đẹp gì.

Từ khi Apollo dưỡng thương, Diệp Lâm chỉ có thể một mình đến khu R, cổ anh hơn một tuần vẫn chưa hết sưng, những vết bầm tím lớn phía sau khiến anh khó mà quay đầu.

Nhưng lần này anh mang theo con 24 inch, nếu Cronos còn dám động tay động chân với anh, anh sẽ cho con 24 inch bắn hắn. Diệp Lâm nghĩ.

"Bể cá thủy tinh" vẫn như thường lệ, ngoài một cây đàn piano ra thì không có gì cả, Cronos ở trong biển sâu, dường như hắn đang đợi Diệp Lâm, thấy anh đến mới từ từ tiến lại gần kính.

Vẻ mặt Diệp Lâm rất nghiêm túc: "Tôi mang theo một con robot AI rất mạnh đấy, anh đừng có làm bậy."

Ánh mắt Cronos di chuyển xuống chân anh.

Con 24 inch từ nãy đến giờ vẫn yên tĩnh lạ thường, thậm chí nó còn không kêu gừ gừ như mèo nữa, giống như một chiếc vali thật vậy.

Thực ra Diệp Lâm vẫn luôn không hiểu suy nghĩ của Cronos, nếu nói đối phương ghét anh thì đúng là từ ban đầu, người đàn ông đã không hề biểu hiện bất kỳ hành vi thân thiện nào, nhưng trong cái "ghét" này dường như lại bao hàm sự chiếm hữu phức tạp và cực đoan, một khi Diệp Lâm muốn trốn thoát, Cronos luôn có cách khiến anh ngoan ngoãn ở lại.

Hai người nhìn nhau qua cửa kính sát đất trong suốt, Diệp Lâm căng thẳng và sợ hãi, điều này thúc đẩy anh nảy sinh chút dũng khí phản nghịch, giống như loài động vật có vú nhỏ bị dồn vào đường cùng, chỉ muốn dựng hết lông lên.

Dường như Cronos không bao giờ cần chớp mắt, con ngươi của hắn dưới ánh nước biển phản chiếu ra vầng sáng nhạt màu kỳ diệu, thậm chí khiến cho người ta có một ảo giác dịu dàng.

Không nằm ngoài dự đoán, Diệp Lâm là người thua cuộc trước.

Anh chột dạ dời mắt đi, mở tập thơ trên tay ra, giả vờ như không có chuyện gì hỏi đối phương muốn nghe gì.

Con 24 inch vẫn đang giả chết.

Cronos với tư thái của người chiến thắng đưa tay ra, đầu ngón tay hắn khẽ chạm hai cái vào kính, rồi giây tiếp theo, Diệp Lâm không nhìn thấy hắn nữa.

Có lẽ chỉ trong nháy mắt, Cronos đã xuất hiện trong "bể cá thủy tinh".

Trên người hắn có mùi nước biển, những giọt nước nhỏ xuống từ đuôi tóc tạo thành một vòng tròn nhỏ trên mặt đất, con 24 inch nhanh chóng trượt bánh xe, trốn ra sau lưng Diệp Lâm.

Diệp Lâm: "…"

Cronos khẽ hé miệng, hắn ra lệnh: "Ra ngoài."

Con 24 inch phát ra một tiếng còi chói tai, nhanh chóng xoay thân lao về phía cửa, quẹt thẻ ID mở cửa trong nháy mắt, đợi Diệp Lâm phản ứng lại thì đừng nói là cái hộp, đến dấu lốp xe nó cũng không thèm để lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!