Bành An gập tài liệu lại:
"Cứ theo ý cậu ta đi, dù sao chìa khóa ngân hàng của cậu ta cũng ở chỗ tôi, trong khi cậu ta đền tội, tôi sẽ tiêu tiền của cậu ta. Cậu ta ở quách luôn tám năm, mười năm ở núi Đông Ngũ đi, đừng ra ngoài hại người."
Kim Trường Minh hướng mắt ra ngoài cửa sổ, thấy được núi Đông Ngũ ở phía xa. Sương mù mỏng giăng lối như là tiên cảnh.
Bành An lại nói: "Luật sư Kim, tháng này anh đừng đi thăm nữa, tôi rảnh thì cũng rảnh, để tôi đến đó đi dạo."
"Vâng." Kim Trường Minh đã nghĩ rằng tạm thời anh ta không cần gặp Lục Niệm. Thế nhưng mới vừa ra khỏi văn phòng của Bành An, anh ta gặp một người phụ nữ. Nhìn thoáng một cái, suýt nữa anh ta tưởng đó là Lục Niệm.
Nơi diễn ra cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Kim Trường Minh và Lục Niệm là ở trại giam.
Lục Niệm ở đó khá lâu, mặt mộc ngẩng lên trời, mái tóc được buộc lên một cách tuỳ ý, mềm mại rủ xuống.
Ánh đèn trên trần nhà cực kỳ trắng và sáng.
Một đồng nghiệp của Kim Trường Minh trêu đó là ánh sáng của chính nghĩa. Nhưng đứng dưới ánh đèn, Lục Niệm mờ mờ như một lớp bụi. Khi ấy Kim Trường Minh nghĩ rằng là vì cô mặc chiếc áo xám rộng thùng thình phai màu.
Sau này khi anh ta gặp lại Lục Niệm, vẫn không thấy màu sắc của cô.
Cô rất đẹp nhưng không giống hoa sắp nở, mà ngược lại mang dáng dấp của một bông hoa đang dần khô héo.
Bảo sao Trần Triển Tinh lại mê đắm đuối vậy.
Người phụ nữ đang đi tới trước mặt anh ta trông như bức tranh sơn dầu nghệ thuật. Trên bức tranh hiện diện một bông hồng quyến rũ dính thuốc màu chưa khô, tươi mới và tràn đầy sức sống.
Thấy ánh mắt của anh ta, người phụ nữ mỉm cười: "Xin chào.
"Khi cười, cô ấy giống Lục Niệm tới tám phần. Hai phần còn lại thì dịu dàng hơn Lục Niệm gấp vạn lần. Kim Trường Minh nghĩ, đây là ai nhỉ? Nhưng anh ta nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ, à mà thôi, bớt lo bao đồng cho yên bình. * Cuộc họp buổi chiều, một người phụ nữ đi lại rót nước rót trà, Bành An mới biết có người mới đến. Người phụ nữ đi vào phòng họp, đi đến cạnh hắn và cầm một cốc cà phê:"Mời ngài dùng." Giọng cô ấy nhẹ nhàng, ngọt ngào.
Mấy người đàn ông có mặt ở đó đều nhìn sang.
Ánh mặt trời buổi chiều rọi vào gọng kính của Bành An. Hắn di chuyển ánh mắt, thấy trên tay người phụ nữ đang đeo một sợi dây chuyền ngọc trai trắng muốt và hơi chói mắt. Hắn ngẩng đầu.
Cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt long lanh lấp lánh hơn cả châu báu.
Nếu không có sự xuất hiện của cô ấy, Bành An suýt quên mất Lục Niệm cũng từng trang điểm xinh đẹp thế này.
Sắc đẹp của cô như thứ vũ khí sắc nhọn trí mạng, chưa từng ngập ngừng khi sử dụng trên người đàn ông.
Hắn nghĩ khoảng năm giây.
Trong năm giây ấy, trợ lý Lương nhận ra gì đó, anh ta nhanh nhẹn giới thiệu:
"Bành tiên sinh, đây là Liễu Chi, nhân viên mới đến. Liễu Chi, Bành tiên sinh là giám đốc chứng khoán của chúng ta."
Đầu tiên, Liễu Chi ngạc nhiên, không cười nữa, sau đó bày tỏ: "Xin chào Bành tiên sinh."
Bành An chuyển hướng vào người vừa mới báo cáo công việc: "Tiếp tục đi."
Vì phải đưa cà phê cho người tham gia, Liễu Chi cầm chiếc khay rỗng đi ra, nhân lúc mọi người không để ý, cô ấy nhìn trộm Bành An.
Đúng lúc Bành An ngước mắt.
Liễu Chi bị nhìn trúng, cô ấy ngại ngùng mỉm cười một cái rồi vội vã ra ngoài.
*
Cuộc họp kết thúc, Bành An về nhà sớm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!