Bành An như thể đang vội vàng đi ăn đậu hũ nóng. Sáng sớm hôm sau, hắn đã giục Lục Niệm thức dậy.
Lục Niệm lật người trên giường, mơ màng mở mắt: "Trời sáng rồi à?
"Bành An kéo rèm cửa ra. Sáng thì cũng sáng, nhưng chưa sáng hẳn. Cô đưa tay vò tóc, vừa ngồi dậy, cô nhanh chóng phát hiện hắn đã mặc quần áo chỉnh tề."Anh phải ra ngoài à?" Cô ngạc nhiên hỏi.
"Còn em không ra ngoài sao?" Hắn còn ngạc nhiên hơn.
"Đi đâu?
"Vừa thốt ra, cô đã đoán được câu trả lời. Quả nhiên, Bành An nói:"Đến văn phòng luật sư để làm chứng."
"Sớm vậy à?"
"Không sớm nữa đâu. Ăn sáng xong qua đó là vừa đúng giờ."
"Anh vội thế?"
Bành An nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Đúng vậy.
"Ngoài công việc ở ngân hàng, gần đây hắn còn hợp tác với một thương nhân người Nhật mở một cửa hàng bán đồ ngoại nhập, chuyên kinh doanh những món đồ độc lạ từ nước ngoài, rất được giới nhà giàu yêu thích. Hắn là người bận rộn, điều đó cô biết, và cô cũng thông cảm cho hắn. Trên đường đi, cảnh thu đã nhuốm vẻ tiêu điều, nhưng Lục Niệm lại nhận ra trong ánh mắt của Bành An thoáng có chút hương vị của mùa xuân. Cô khẽ cười thầm. Tối qua, hắn đã gọi cô một tiếng"Bành phu nhân
". Cô chưa có danh phận, nên không đáp. Hắn cứ quấn lấy cô không buông. Cô không nhịn được, xem như đã đồng ý. Niềm vui của hắn từ"Lục tiểu thư" chuyển thành "Bành phu nhân
". Hai người nhận được tờ giấy đăng ký kết hôn mỏng tang. Không có chủ hôn, mục đó để trống. Lục Niệm nghĩ rằng Bành An rất bận, cô cất giấy đăng ký đi, dự định tự mình đến Ủy ban Cứu trợ người tị nạn. Nhưng Bành An lại thảnh thơi, hoàn toàn không còn vẻ gấp gáp của buổi sáng. Lục Niệm hỏi:"Anh không vội nữa à?"
"Bành phu nhân, anh sẽ đi dạo cùng em." Lần này hắn nói: "Hôm nay anh rảnh cả ngày.
"Hóa ra, sáng sớm hắn kéo cô đi, chỉ vì tờ giấy này. Vậy là đã kết hôn sao? Không biết Lục Niệm có phải vì đã quen nghe người ta gọi mình là Bành phu nhân hay không, mà cô cảm thấy dù có hay không có tờ giấy này, cô vẫn sẽ gắn bó đến cuối đời với Bành An. Bành An nắm lấy tay cô, đan chặt mười ngón. Trên đường, Lục Niệm nhìn thấy cậu thiếu niên bắn cung, cô lập tức chắn trước mặt Bành An. Ánh mắt cậu thiếu niên lộ ra vẻ hung dữ. Nhưng phía sau cậu ta xuất hiện một người, người đó lại mỉm cười chào hỏi Bành An:"Chàng trai trẻ.
"Đó chính là Phàn Thắng Hổ. Ông ấy ẩn mình rất kỹ, không ai liên hệ vụ án của Ngô Canh Thuận và Kiều Lệ với ông ấy."Phàn lão tiên sinh, hôm nay thật tình cờ.
"Bành An dường như không nhìn thấy cậu thiếu niên, dáng vẻ của hắn vẫn ung dung. Phàn Thắng Hổ giơ xô nước trong tay lên:"Tôi câu được hai con cá, trưa nay có món mới.
"Cậu thiếu niên đứng im tại chỗ, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Phàn Thắng Hổ kéo cậu thiếu niên lại:"Đây là học trò tôi nhận. Thằng bé định trộm đồ từ tôi, nhưng không nhanh tay, bị tôi bắt được. Giờ thì đi theo tôi làm việc vặt.
"Cậu thiếu niên cúi đầu, không dám nhìn Bành An. Bành An nói:"Có nơi nương tựa là tốt, ít nhất không phải lang thang đầu đường xó chợ.
"Phàn Thắng Hổ xách xô nước, chậm rãi bước đi. Cậu thiếu niên ngoái nhìn Bành An, liếc vài lần rồi vội vã chạy theo Phàn Thắng Hổ. Những thiếu niên như thế này, ở Thượng Hải chẳng đếm xuể. Trời sáng rồi lại tối. Lớp sương xám phủ khắp nhân gian vẫn chẳng chịu tan đi. * Tàu cập bến, Trần Triển Tinh nhảy xuống bến gỗ. Hai người của Vân Môn tiến tới đón:"Trần tiên sinh.
"Áo sơ mi xám bó lấy cơ thể rắn rỏi của Trần Triển Tinh, bên ngoài khoác thêm chiếc áo gi -lê màu xám nhạt, chiếc mũ lưỡi trai nâu trên đầu khiến anh ta trông có chút lấc cấc. Anh ta còn đeo một cặp kính gọng đen dày cộp:"Có người theo sau, chia thành hai xe mà đi.
"Anh ta rời Thượng Hải gần một năm, trở lại, mọi thứ đã đổi khác. Xe chạy qua những con phố bị bom đạn thiêu rụi, rồi tiến vào khu vực phồn hoa của khu tô giới Pháp. Trần Triển Tinh ngẩng đầu nhìn từ cửa sổ xe, thấy từng chiếc lều, các bác sĩ mặc áo blouse trắng bận rộn ngược xuôi. Bất ngờ, bóng dáng một cặp nam nữ đập vào mắt anh ta. Đó là Lục Niệm và Trương Quân Năng."Dừng xe.
"Trần Triển Tinh muốn xuống. Tài xế nhắc:"Trần tiên sinh, anh không được để lộ thân phận."
"Tôi biết.
"Trần Triển Tinh kéo thấp mũ xuống. Đây là một bãi đất trống, vài bệnh nhân yếu ớt nằm hoặc ngồi. Lục Niệm đang băng bó vết thương ở chân cho một cụ già. Trần Triển Tinh đã một năm không gặp cô. Thỉnh thoảng, anh ta vẫn nhớ tới cô. Không chỉ ở Trùng Khánh, anh ta đã từng ra tiền tuyến. Ở nơi mạng sống treo lơ lửng, chẳng còn tình cảm nam nữ, chỉ còn lại sự tàn nhẫn khát máu. Gặp lại Lục Niệm, cảm xúc dịu dàng trong anh ta được đánh thức:"Lục tiểu thư, thật là tình cờ.
"Lâu lắm rồi không nghe thấy giọng điệu uể oải này, động tác trên tay Lục Niệm khựng lại. Cụ già kêu lên một tiếng đau đớn. Lục Niệm lập tức nói:"Xin lỗi ông, để tôi làm nhẹ tay hơn.
"Xử lý xong vết thương cho cụ già, cô quay đầu lại. Chiếc mũ của Trần Triển Tinh kéo thấp che gần hết mặt. Cô chỉ thấy khóe môi anh ta nhếch lên đầy ý cười:"Sao anh lại trở về?"
"Không chào đón tôi sao?"
"Phải xem anh trở về để làm gì."
"Yên tâm đi, Lục tiểu thư. Tôi vẫn là tôi, lập trường không thay đổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!