Chương 73: (Vô Đề)

Lục Niệm lười biếng chọc nhẹ vào ngực của Bành An.

Vết sẹo của hắn đã nhạt đi.

Cô hỏi: "Ở đây phải không?"

Bành An: "Ừm."

Lục Niệm: "Theo tính cách của anh, lúc đó chắc hẳn anh muốn gi ết chết em rồi?"

Bành An: "Giết em thì chẳng thú vị gì."

Lục Niệm vòng tay ôm cổ hắn: "Chiếc khăn tay em tặng anh, sau này không còn dùng được nữa phải không?"

Bành An: "Ít nhất là với em thì không dùng đến."

Cô nhéo một cái vào người hắn: "Nếu em phát hiện anh lại nói dối, em nhất định không nương tay đâu."

Bành An: "Em có quá nhiều cách để đưa người khác vào chỗ chết."

Lục Niệm: "Em cứ tưởng đàn ông và phụ nữ chung một chăn thì phải nói những lời ngọt ngào chứ."

Bành An: "Em muốn nghe lời ngọt ngào gì?"

Lục Niệm: "Lời thật lòng của anh."

Bành An: "Anh không giết em."

Không ai biết sau hôm nay, ngày mai sẽ thế nào. Trong thời loạn lạc, chẳng cần rào trước đón sau làm gì. Cô gối đầu vào ngực hắn: "Thôi, anh đừng nói nữa."Vân Môn tan rã.

Những người anh em trung thành với ông chủ Trần, có người đi Hồng Kông, có người theo Trần Triển Tinh đến Trùng Khánh, và cũng có người ở lại Thượng Hải.

Bành An không liên lạc nhiều với người của Vân Môn, chỉ bảo mình sẽ hành động trong âm thầm.

Công khai mà nói, Bành An chưa từng là người của Vân Môn.

Trước khi đi Hồng Kông, hắn xin nghỉ phép không thời hạn. Khi quay lại, hắn không làm việc như bình thường mà thỉnh thoảng mới ghé qua ngân hàng.

Vài ngày sau, có người tìm đến hắn.

Ngô Canh Thuận gửi đến một tấm thiệp mời hoa lệ.

Trợ lý Lương nhận thiệp rồi gõ cửa văn phòng của Bành An.

Bành An ngẩng lên từ tập tài liệu đang đọc: "Ngô tiên sinh? Mời ngài ấy vào đi."

Người mang thiệp đứng ở cửa, lưng thẳng tắp:

"Ông chủ chúng tôi nói rằng, trước đây Bành tiên sinh từng là cố vấn riêng của thư ký trưởng thành phố, lại còn là người được giới doanh nhân tín nhiệm. Ngài ấy đã ngưỡng mộ danh tiếng của Bành tiên sinh từ lâu, hôm nay đặc biệt gửi lời mời ngài đến dự tiệc."

Trên thiệp mời, chữ ký của Ngô Canh Thuận như rồng bay phượng múa. Bành An gấp thiệp lại: "Nếu tôi rảnh, nhất định sẽ đến.

"* Buổi tiệc tối vô cùng náo nhiệt. Hôm nay Ngô Canh Thuận mời toàn những nhân vật trong giới doanh nhân, nhiều người trong số đó quen biết Bành An. Họ chào hỏi hắn. Bành An chỉ khẽ gật đầu. Mọi người biết tính hắn lạnh lùng, nên chuyển ánh nhìn sang Lục Niệm. Ngay cả khi cô không đứng cạnh Bành An, chỉ một mình bước vào cũng không tránh khỏi ánh mắt soi xét. Hôm nay cô không mặc sườn xám mà thay bằng một chiếc váy dài kiểu Tây, trang điểm tinh tế, khí chất tỏa sáng rực rỡ. Một người hỏi:"Bành tiên sinh, đây là?

"Rõ ràng câu hỏi này là thừa. Lục Niệm khoác tay Bành An, trông cực kỳ thân thiết. Bành An đáp:"Bạn bè."

"Hân hạnh, hân hạnh.

"Người đàn ông chìa tay ra. Lục Niệm không bắt tay, thậm chí còn lùi lại, như muốn trốn sau lưng Bành An. Bành An nói:"Cô ấy chưa từng gặp qua những tình huống như thế này, khá nhút nhát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!