Chương 6: (Vô Đề)

Bành An đi qua một ngã tư thì có để ý tới một ông cụ sắp đi qua đường. Hắn kịp thời phanh xe lại.

Ông ấy vội vã nhưng vẫn ngã trước xe.

Bành An lập tức xuống xe: "Ông không sao chứ ạ?"

Mái tóc bạc của ông cụ sượt vào cạnh bánh xe đen, chẳng bao lâu ông ấy ngồi dậy: "Không sao."

Bành An nhắc nhở: "Ông ơi, trước hết ông đừng cử động, nếu không sẽ bị thương lần hai đấy."

"Tôi không sao.

"Ông cụ đứng dậy, đứng thẳng tắp. Trán ông ấy cao rộng, ánh mắt sắc lẹm, trên người mặc chiếc áo khoác cũ giản dị, tuy quần áo rách rưới nhưng cả người ông ấy toát ra khí chất cương nghị. Bành An hỏi:"Hay là gọi người ta đến đón ông?"

"Không cần đâu." Ông ấy cúi đầu: "Tôi có con gái nhưng nó bỏ nhà ra đi rồi."

"Bao lâu rồi ông?"

"Hơn một tháng trước."

"Ông báo cảnh sát chưa?"

"Không đi. Miễn là tôi không nghĩ thì con bé vẫn còn sống trên đời." Ông ấy nói xong, xoay người định rời đi.

"Ông ơi." Bành An gọi ông ấy lại, móc ra năm đồng bạc: "Ông đến bệnh viện kiểm tra đi."

Ông ấy sững người: "Tôi nói tôi không sao mà."

"Cháu không yên tâm."

Ông cụ nhìn chàng thanh niên đối diện, người này khoảng hai lăm hai sáu tuổi, khoác chiếc măng tô màu nâu bên ngoài, xương quai xanh đẹp như của con gái. Thật sự ông ấy rất cần tiền, lưỡng lự một lát, ông ấy nhận lấy hai đồng bạc, trả lại ba đồng:

"Tôi tên là Phàn Thắng Hổ. Cậu thanh niên thì sao?"

Bành An bỏ ba đồng vào túi áo của Phàn Thắng Hổ.

Ba đồng bạc tuột vào trong, phát ra âm thanh khe khẽ.

Bành An: "Làm chuyện tốt không để lại tên tuổi."

Đây là khoản tiền không đáng kể, Bành An quyết định xếp khoản này vào loại "mỗi ngày một việc tốt".

Trên phố Thượng Hải đâu đâu cũng thấy quảng cáo đồ mỹ phẩm sặc sỡ đủ kiểu.

Trong mắt Bành An, mấy thứ màu sắc đó đều na ná nhau. Hắn đi vào một cửa hiệu vắng khách.

Sắc đẹp là vũ khí mà cũng có thể là tai hoạ. Hắn nghĩ Lục Niệm để mặt mộc không hẳn là xấu, mất vài miếng da cũng chẳng chết được.

Trần Triển Tinh đúng là chuyện bé xé ra to.

Nhưng vì đã nhận tiền thù lao của Trần Triển Tinh nên ắt hẳn Bành An làm việc nhanh gọn hơn hẳn.

Mắt của nhân viên đứng ở cửa sáng bừng lên bởi vẻ đẹp của hắn, hắn cũng là vị khách đầu tiên trong ngày hôm nay.

Cô ta thân thiết chào hỏi: "Chào anh."

Bành An bước vào và nói: "Tôi cần loại sản phẩm dưỡng da đắt nhất, tốt nhất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!